Chàng trai à, cậu mà bắt nạt con gái như thế, kiếp sau sẽ biến thành băng vệ sinh đấy, đồ khốn kiếp nhà cậu!
—— “Nhật Ký của Tiểu Quái Thú”
Vào lúc này Đinh Tiễn đang trong trạng thái mù mờ.
Thích cậu nhưng lại sợ cậu biết, không thích cậu thì trong lòng cuống cuồng, thấy cậu nói nhiều hơn một câu với nữ sinh khác là lập tức hoảng hốt, rốt cuộc cậu cư xử với nữ sinh ấy thế nào vậy?
Còn cả Dương Thuần Tử nữa, vì sao cậu không nói gì với cô ấy thế?
Lòng nặng nề như sương mù dày đặc, những lời cậu nói vào ngày hôm qua đã lập tức đánh tan bao phòng tuyến cô dựng lên trước đó cả rồi.
Dù gì thì, trong lòng cậu mình cũng có chút khác biệt nhỉ?
Nhưng cậu nhìn mình rồi lại cười như thế, rốt cuộc cậu có biết được suy nghĩ trong cô không?
Tưởng Trầm đeo cặp đứng bên ngoài, gõ cửa nói, “Đi thôi, bóng rổ nhé?”
“Ừ.”
Chu Tư Việt gật đầu, cầm balo trên bàn khoác leen vai, đi thẳng không hề quay đầu lại, chỉ bỏ lại một câu: “Đợi lát nữa đến sân bóng tìm tôi.”
Đợi lát nữa đến sân bóng tìm cậu ——?
Đợi lát nữa.
Tôi tìm cậu làm gì?
Bỗng lại cảm thấy mất tự nhiên, cứ có cảm giác quên chuyện gì đó, đợi đến khi cô hoàn hồn thì thiếu niên đã ôm bóng khoác balo cùng Tưởng Trầm Tống Tử Kỳ loạng choạng đến sân bóng.
Đinh Tiễn ngẩn người nhìn cái tên trực nhật trên bảng đến ngẩn ngơ ——
Hiện tại trực nhật phân theo tổ nhỏ gồm bốn người, vừa vặn hôm nay đến tổ cuối cùng của bọn họ.
Khổng Sa Địch đi vệ sinh về, trong lớp chẳng còn lại bao người, cô hỏi Đinh Tiễn đang nằm gục xuống bàn: “Hai người họ đâu rồi?”
Đinh Tiễn uể oải gục xuống bàn, lấy lại sức lực từ cơn ác mộng ăn gian kia, chỉ ra ngoài cửa sổ, tức đến mức nghiến răng: “Đi chơi bóng rồi, ngay trước mặt tớ, khoác vai mà đi.”
Trong chuyện làm trực nhật này, Khổng Sa Địch không cùng ý kiến với Đinh Tiễn, cô nàng thật sự thích trực hộ Tống Tử Kỳ.
Không hề tức giận, Khổng Sa Địch cầm chổi mà như cầm gậy phép thuật, không khác gì chú bướm bay qua bay lại trong lớp, vừa quét vừa ngâm nga bài hát mình thích, lại còn vừa tẩy não Đinh Tiễn:
“Chẳng lẽ cậu không cảm thấy cậu ấy chạy nhảy đập bóng trên sân, còn cậu trực nhật hộ cậu ấy trong lớp mờ ám lắm à, cậu đổi góc độ mà nghĩ thử đi, Chu Tư Việt chơi bóng trên sân, dtt trực nhật thay trong lớp, trong lòng cậu có ganh tị không?”
Cẩn thận ngẫm nghĩ, đúng là có hơi ganh tị.
Khổng Sa Địch: “Dù sao nếu có đứa con gái nào làm trực nhật thay Tống Tử Kỳ, mình sẽ kéo tóc nhỏ đó.”
“Cậu biến thái thế? Cậu bị Tống Tử Kỳ ngược nên sinh ra tật xấu rồi à?”
Khổng Sa Địch lại không cảm thấy thế, tính cách cô nàng này thẳng đuột, nhìn Đinh Tiễn với vẻ mặt rất đáng bị đánh đòn, nghiêng đầu nói: “Tớ tình nguyện.”
Xong rồi lại thêm: “Chẳng lẽ cậu không tình nguyện à, vậy thì mau thông báo đi, có nhiều người đang chờ thay thế vị trí của cậu đấy.”
Xí.
Con lừa kia mà có nhiều người thích thế á?
Đúng là không ít thật, có điều vào năm đó, người có thể chủ động lại rất ít.
Khi đi ngang qua thì len lén nấp ngoài lớp nhìn vào; hoặc thỉnh thoảng vào lúc tập thể dục thì lại lén lút đến cuối lớp ba nhìn. Lúc Đinh Tiễn và Khổng Sa Địch đi vệ sinh cũng nghe thấy có người thầm thì bàn luận.
“Chu Tư Việt lớp ba ấy, đẹp trai quá!”
“Lớp trọng điểm đấy, lại học giỏi nữa chứ.”
“Lần trước thấy cậu ấy đang ăn cơm với Tưởng Trầm lớp tám ở canteen, nhìn hiền lắm mà, đâu có kiêu ngạo như mọi người đồn đâu, có điều đẹp trai thật đấy.”
“Nghe nói bố cậu ấy làm việc ở cục quy hoạch…”
Hai ba nữ sinh tụ tập quanh chỗ rửa tay bla bla nói rất nhiều, lập tức Khổng Sa Địch vỗ vai cô, nhìn cô với ánh mắt “cậu đấy, đường dài trắc trở lắm đó.”
Có điều những lời đó cũng chỉ dừng lại trong nhà vệ sinh, trong xương cốt học sinh Yến Tam đều có kiêu ngạo, bước ra khỏi cánh cửa kia là sẽ không có ai đi chê bai mình để nâng người khác lên cả.
Yêu thích Chu Tư Việt phần lớn cũng chỉ vì vẻ bề ngoài, còn nếu bàn về thành tích thì, còn chưa đến giây cuối cùng thì sẽ không ai nhận thua cả.
Nhưng dĩ nhiên, cũng có người to gan lắm.
Ngày hôm đó, đã lớn thế rồi mà lần đầu tiên Đinh Tiễn nhận được thư tình, lại là của người khác. Khi cô và Khổng Sa Địch quét dọn nhà vệ sinh xong, khóa kỹ cửa sau, vừa xoay người lại thì thấy trong hành lang có bóng người xinh xắn.
Cô gái ấy trong khá đẹp, còn đẹp hơn cả Khổng Sa Địch hay dtt, nghe nói là học sinh nghệ thuật đặc biệt được tuyển thẳng, múa ba-lê, tên gì thì quên mất rồi, là cái gì Khả Khả đấy. Nghe nói là hoa hậu của lớp mười*.
(*Như đã chú thích thì lớp mười ở đây có thể hiểu là lớp 10A10, giống nhưlớp của Đinh Tiễn là 10A3.)Cô gái ấy mặc váy dài quá đầu gối, vạt váy khẽ bay trong gió, để lộ mắt cá chân trắng nõn bé nhỏ.
Phản ứng đầu tiên của Đinh Tiễn là, không lạnh hả?
Đã tháng mười rồi, rõ ràng mấy ngày trước trời còn mưa gió, sao đến phiên cô ấy thì lại như ngày nắng vậy, điều này khiến Đinh Tiễn quanh năm chỉ mặc quần đồng phục hay quần bình thường rất hâm mộ.
Cô gái mỉm cười ngọt ngào, “Cậu là Đinh Tiễn hả?”
Khổng Sa Địch còn cảnh giác hơn cả cô nàng, “Cậu là ai?”
Hoa hậu vẫn duy trì phong độ, mỉm cười nhìn Đinh Tiễn: “Cậu có thể ra đây không, mình có việc muốn nhờ cậu.”
Khổng Sa Địch đang định lên tiếng thì Đinh Tiễn ở sau đã đáp được.
Con người cô có một tật xấu, đấy là không biết từ chối, càng không biết ác với người ta.
Hoa hậu lớp mười đi trước đến chỗ rẽ ở hành lang đợi cô.
Khổng Sa Địch chọc mạnh vào đầu Đinh Tiễn, “Cậu ngốc đấy à, cứ từ chối thẳng có phải tốt không, không phải cậu không biết cô ta muốn làm gì đấy chứ?”
Đinh Tiễn không phản bác, chỉ kéo balo từ từ đi đến.
Đúng như dự đoán, hoa hậu đưa một phong thư màu hồng cho cô, cô cúi đầu nhìn con chữ thanh thú đáng yêu ở ngoài —— To Chu Tư Việt.
Ở bên cạnh còn vẽ một cái mặt cười dí dỏm.
Hoa hậu nhét thư vào trong tay cô, rồi hào phóng vỗ vai cô nói: “Chuyện này nhờ cậu cả đấy, nếu thành công thì hai người bọn mình sẽ mời cậu ăn cơm.”
Nói rồi vội vã rời đi, để lại một mình cô đứng nơi góc tường nghiến răng với bức thư này.
Cậu mời ai ăn cơm đây?
Bóng lưng của hoa hậu trông rất nhẹ nhàng, như chim sơn ca vui sướng nhảy bước đầy tự tin, cứ như đã biến Chu Tư Việt là vật trong túi.
Khổng Sa Địch thấy người đã đi thì chạy tới giật lấy thư ở trong tay Đinh Tiễn, lật qua lật lại nhìn, “Mẹ kiếp, lại còn To Chu Tư Việt nữa chứ, đúng là không biết xấu hổ, Chu Tư Việt biết cậu ta là ai chắc? Lại còn dám đưa tới cửa. Để tớ xé giúp cậu.”
Nói rồi, Khổng Sa Địch định ra tay ngay.
Nhưng Đinh Tiễn vội ngăn lại, “Đừng, như thế thất đức quá.”
Khổng Sa Địch nói:”Đồ nhát gan, cậu không dám thì để tớ xé giúp cậu, xảy ra chuyện cứ đổ cho tớ.”
Khổng Sa Địch trượng nghĩa đã sưởi ấm lòng Đinh Tiễn, nhưng xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, cô vẫn không muốn làm chuyện này, kẻ muốn xe người muốn ngăn, kết quả lực phân tán, “roẹt” một tiếng thư bị kéo rách, trong tay mỗi người cầm một nửa.
Khổng Sa Địch vui vẻ vô cùng.
Nhưng dù sao thứ này không phải là của Đinh Tiễn, không được người khác đồng ý lại tùy tiện xé rách, thứ nhất là không có cách nào ăn nói với nữ sinh kia, thứ hai là không có cách nào ăn nói với Chu Tư Việt, thứ ba là, điều này đã vi phạm nguyên tắc làm người của cô.
Đinh Tiễn sốt ruột, không tự chủ cao giọng gào lên với Khổng Sa Địch: “Khổng Sa Địch! Sao cậu lại làm vậy chứ! Đây không phải là đồ của tớ, tớ không có quyền xé, cậu càng không có quyền, cậu như thế thì tớ biết ăn nói sao với Chu Tư Việt và cô gái đó đây, trong lòng bọn họ sẽ nghĩ tớ là người thế nào chứ hả?”
Trước giờ Khổng Sa Địch đã vô kỷ luật quen rồi, không hề để trong lòng, chỉ là chút chuyện hơi lớn thôi mà, cũng chẳng tài nào hiểu nổi tại sao Đinh Tiễn lại tức giận với cô nữa, thế là cũng hét lại: “Ăn nói cái quỷ, cậu còn chê đối thủ nhiều hả? Cậu có biết người vừa rồi là ai không? Vưu Khả Khả đấy, chỉ mới khai giảng mà đã thay ba bạn trai rồi, chưa từng có thằng con trai nào mà cô ta không giải quyết được.”
Nói rồi cô nàng còn giơ ba ngón tay lên.
“Với cấp bậc này của Chu Tư Việt, chắc chắn sẽ nằm trong tay cô ta, cậu đưa đồ cho cậu ta có khác gì kẻ ngốc không? Tớ cản cậu làm việc ngốc, cậu còn quát tớ, đồ không có lương tâm.”
Hai tiểu cô nương trẻ tuổi nhiều sức, mỗi người có cách xử sự của riêng mình, gia cảnh của Khổng Sa Địch rất khá, từ nhỏ đã được nuông chiều thành quen, đường tôi tôi đi tự do vô kỷ luật quen rồi, chưa bao giờ hùa theo đám đông nịnh nọt ai cả, nói cô nàng sống không hiểu chuyện, thật ra lại hiểu hơn bất cứ ai, trong lòng cũng tự có cân nhắc của mình, ở trong mắt cô, thứ mình thích thì dù không từ thủ đoạn cũng phải lấy cho bằng được. Không liên quan gì đến bố cô kinh doanh cả.
Chỉ có thứ cô không muốn, chứ không có thứ cô không có, đấy chính là Khổng Sa Địch.
Còn từ nhỏ Đinh Tiễn đã tiếp nhận nền giáo dục và hoàn cảnh khá hà khắc, mẹ thì luôn a dua nịnh bợ, bố thì nhat gan nhu nhược, em trai cao ngạo ngang ngược, còn cô tâm tư nhạy cảm, rất để tâm đến cái nhìn của người khác về mình, còn để ý hơn cả việc Chu Tư Việt nhìn nhận cô.
Nếu như Chu Tư Việt của hôm nay đã là bạn trai cô, thì có lẽ cô cũng sẽ giống Khổng Sa Địch xé thư đi, hoặc trực tiếp trả lại cho nữ sinh kia, nhưng cô và Chu Tư Việt chẳng là gì hết, cô không có quyền quyết định thay cậu.
Đây là điểm khác nhau giữa cô và Khổng Sa Địch.
Sẩm tối tan học, trong hành lang ở trường vắng ngắt, tại một góc ở cửa lớp ba có hai cô nương đỏ mặt tía tai nhìn nhau, cố chấp chống đối, không ai chịu nhường ai, Đinh Tiễn giật nửa bức thư từ trong tay Khổng Sa Địch về, rồi bỏ lại một câu:
“Dù có phải là ngốc hay không, thì xé thư của người khác chính là hành động thất đức!”
Nói rồi bịch bịch chạy xuống lầu.
Khổng Sa Địch tức giận đá mạnh vào tường, trên mặt tường trắng như tuyết, lập tức xuất hiện một dấu giày đen thui.
Đinh Tiễn đi đến sân bóng rổ.
Nam sinh trên sân bóng đấu ba – ba, lượt của Chu Tư Việt vừa được đổi ra sân, cậu ngồi nghỉ dưới khung bóng rổ, đầu đầy mồ hôi, lưng hơi cong, chân phanh rộng. Hai tay chống trên đầu gối, đường cong liền mạch, bắp thịt cuồn cuộn. Mắt nhìn thẳng vào sân bóng, trán hơi ngước lên, để lộ mấy đường vân mờ nhạt.
Chu Tư Việt im lặng nhìn bóng, thỉnh thoảng lại cúi đầu xốc áo lên lau mồ hôi trên mặt, sau đó đổ người ra sau, hai tay chống ra sau đổi tư thế khác, một chân gập lại, cả cánh tay vì dùng sức mà cơ bắp càng hiện rõ, cường tráng đầy bất ngờ.
Bên ngoài lưới sắt có mấy nữ sinh đi ngang qua chỉ vào bên này, nụ cười in rõ trên mặt.
Đinh Tiễn cất bức thư tình bị xé vào cặp sách rồi đi đến.
Cô đứng sau lưng Chu Tư Việt, mùi hoóc-môn của con trai nồng nặc vô cùng.
Nhận thấy có điểm khác lạ, Chu Tư Việt quay đầu sang nhìn, sau đó nhếch môi lên quay đầu về, nhìn sân bóng nói: “Quét dọn xong rồi à?”
Đinh Tiễn vừa cãi nhau với Khổng Sa Địch xong, sắc mặt không được tốt lắm mà có hơi tái xanh, nhìn dáng vẻ mây gió điềm nhiên của người này, trong lòng giận đến mức chỉ muốn đạp một phát vào tấm lưng tráng kiện của cậu.
“Gọi tôi tới làm gì?”
Giọng điệu rất không tốt.
Chu Tư Việt nghi ngờ ngoái đầu lại, dưới nắng chiều cẩn thận quan sát mặt cô, sau đó cười bỏ qua: “Uống phải thuốc nổ à?”
Cái con chim công chỉ biết gọi gió dụ bướm này!
Chu Tư Việt nhìn cô, “Có gì thì nói đi, đừng có tưởng thầm mắng tôi là tôi không biết.”
“…”
Vừa dứt câu, trận đấu bên kia cũng kết thúc, các nam sinh dọn dẹp đồ đạc, ai về nhà nấy tìm mẹ của mình, Chu Tư Việt đứng lên xoay người cầm cặp sách, chợt ở phía sau có nam sinh gọi cậu: “Tư Việt.”
Cậu quay đầu lại, híp mắt nhìn, “Hả?”
Nam sinh nói: “Tao đem bóng về bơm, mai trả mày nhé.”
Chu Tư Việt: “Được.”
Nói rồi cậu khoác balo lên vai, nhìn Đinh Tiễn: “Đi thôi, đưa cậu về nhà.”
Đinh Tiễn khó hiểu nhìn cậu.
Chu Tư Việt chọc vào đầu cô, “Ngốc đấy à? Đi thôi.”
Nói rồi đi thẳng mà chẳng hề đợi cô.
Đinh Tiễn bĩu môi, đuổi theo.
Tống Tử Kỳ ở sau lưng đuổi đến, la lên với bóng lưng của hai người: “Nè tiểu quái thú, Khổng Sa Địch đâu? Sao cô ấy không đến vậy, không phải cả hai cùng trực nhật à?”
Vừa la xong thì đã thấy Khổng Sa Địch đứng ở bên ngoài lưới sắt, vẫy tay với Tống Tử Kỳ, “Mình ở đây.”
Cũng chẳng thèm nhìn lấy Đinh Tiễn một cái.
Hai người bước dọc theo hàng cây dương đi về nhà.
Nắng hoàng hôn kéo dài bóng của thiếu niên, một vai cậu khoác balo, cặp sách lắc lư ở trên lưng, đập vào cơ lưng săn chắc của cậu, chợt có hai phiến lá rụng xuống.
Đinh Tiễn gọi cậu lại, “Chu Tư Việt.”
Thiếu niên ngoảnh lại, một tay đút trong túi, sau trận vận động say sưa thì thần kinh đã mệt mỏi, cậu thả lỏng mình, tà dương kéo dài bóng cậu lại trông càng biếng nhác..
“Gì đấy?”
Đinh Tiễn: “sao hôm nay cậu lại muốn đưa tôi về?”
Cậu bỗng bật cười, cứ như đây là chuyện quá đỗi bình thường: “Cậu trực nhật giúp tôi, tôi đưa cậu về nhà, thế nào?”
À.
Đinh Tiễn đi lên trước, giẫm vào vùng bóng của cậu, che kín ánh sáng, khuôn mặt của thiếu niên trở nên rõ ràng vô cùng, cách nhau quá gần, chợt cảm thấy da cậu đẹp thật đấy, cô cố kéo sự chú ý của mình về lại, khẽ nói:
“Vậy sau này cậu không cần đưa nữa, tôi trực nhật giúp cậu là để cám ơn cậu đã mời tôi đi xem phim, còn nữa, sau này hai người chúng ta chỉ là ngồi cùng bàn, đừng có tốt với tôi quá, sẽ khiến người ta nảy sinh hiểu lầm không cần thiết.”
Nói rồi cũng không chờ cậu, rảo bước tiến nhanh về phía trước.