Vào chiều ngày thứ hai của đại hội thể thao, Vưu Khả Khả chạy đến sân lớp ba tìm Đinh Tiễn.
Lúc ấy Đinh Tiễn đang ngồi một mình cạnh sân khấu, hai chân gấp lại, vở đặt trên đầu gối viết bản thông cáo để lát nữa phát tin trong đại hội thể thao, Vưu Khả Khả ngồi xuống cạnh cô, sảng khoái lên tiếng chào hỏi: “Hi~”
Đinh Tiễn quay đầu nhìn sang, nhỏ giọng đáp: “Hi~”
Đột nhiên Vưu Khả Khả bật cười, tự nhiên chuyện trò cùng cô: “Sao lại ngồi đây một mình thế? Nữ sinh đi cùng cậu hôm đó đâu rồi?”
Đinh Tiễn cắn bút, quay đầu đáp: “Ở bên kia chơi bài.”
Vưu Khả Khả theo đó đi qua, Khổng Sa Địch đang khoác vai Tống Tử Kỳ, ngồi giữa đám con trai gào thét chơi bài, còn cả Chu Tư Việt ngồi đối diện nữa, cậu mặc áo đồng phục bóng rổ màu đỏ, để lộ đôi tay sạch sẽ cùng cơ tay cơ chân khỏe khoắn, kèm nụ cười ngang bướng.
Bọn họ chơi bài đôi*, Khổng Sa Địch và Chu Tư Việt đối diện nhau tổ thành một đội, cả hai đều ghét nhau, vừa đánh vừa tự đối đầu, kết quả thua liền mấy ván. Tống Tử Kỳ vui vẻ không thôi, còn giật dây Khổng Sa Địch, “Làm khá lắm.”
(*Từ gốc là 双扣, trò này xuất phát từ Chiết Giang, cần đến 2 bộ bài Tây để chơi, cách chơi rắc rối mình cũng không hiểu lắm…)Tâm trạng Khổng Sa Địch vốn không tốt mấy, lại thua liền mấy ván, thế là khó chịu nói: “Đi ra đi, phiền chết đi được.”
Chu Tư Việt không coi trọng thắng thua là mấy, vẻ mặt vẫn luôn hững hờ, thỉnh thoảng lại đùa vài câu với Tống Tử Kỳ.
Khổng Sa Địch rất háo thắng, nên khi thua thảm như thế thì trong đầu nghĩ, nhất định nguyên nhân là do thái độ cà chớn của Chu Tư Việt, thế là quát lên: “Chu Tư Việt, cậu nghiêm túc đánh bài được không hả?”
Chu Tư Việt tự dưng bị ăn một phát súng, nhưng cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh nhìn cô: “Nếu tôi mà nghiêm túc đánh thì bọn họ đã có sao rồi đấy.”
Tống Tử Kỳ biết điều này.
Chu Tư Việt đánh bài rất ít khi thua, cậu luôn nhớ rất rõ bài, cho đến cuối trong bốn người còn lại lá gì, cậu đều biết rõ.
Khổng Sa Địch hừ một tiếng, bày ra dáng vẻ chị đây không tin, cậu nhớ bài thì nhớ cho tôi xem nào.
Vốn chuyện này không có gì to tát, nhưng vì trước kia có lần đánh bài với đám Tống Tử Kỳ Tưởng Trầm, sau đó Tưởng Trầm đánh bài thua tiền, bắt đầu đi trộm tiền trong nhà, kết quả bị bố Tưởng Trầm bắt tại trận, mới biết tiểu tử này đánh bài thua tiến, nên mới lấy tiền trong nhà bù vào phí sinh hoạt.
Sau đó bố Tưởng tìm bố Chu, uyển chuyển truyền đại lại chuyện này, đêm đó Chu Tư Việt bị đánh một trận no đòn.
Bắt cậu phải đảm bảo sau này không được đánh bài với Tưởng Trầm nữa, về sau vô tình biết được tiểu tử này nhớ được bài, lại sợ uốn nắn quá tay với con, đi ra ngoài học thói xấu lại dính vào mê cờ bạc, nên nói với cậu thỉnh thoảng giải trí vui đùa thì được, nhưng không được phép nhớ bài.
Có một vài chuyện, một khi đã nếm thử ích lợi một lần thì về sau gương vỡ khó lành.
Mọi người đều có suy nghĩ tham lam, đáng sợ nhất là, suy nghĩ này thường xuất hiện vào lúc bạn đến đường cùng.
Lúc này, vừa hay loa phóng thanh trên sân khấu vang lên.
“Mời các bạn tham gia chung kết chạy một trăm mét đến chỗ điểm danh để điểm danh.”
Vừa dứt lời, lớp trưởng ở dưới sân khấu vẫy tay với các bạn lớp ba, “Bảo Chu Tư Việt với Lưu Tiểu Phong xuống mau.”
Tống Tử Kỳ vội thu dọn bài, “Được rồi được rồi, bắt đầu chung kết một trăm mét rồi, mình đi tranh giải với Tư Việt đây.”
Khổng Sa Địch ném bài xuống, “Tớ không đi.”
Chu Tư Việt cười, “Được thôi, đợi ở chỗ nào mát mẻ đi.” Nói rồi nhìn sang Lưu Tiểu Phong đã sớm chờ ở bên, “Đi thôi.”
“Được.”
Hai người đi về phía bậc thềm mà Đinh Tiễn và Vưu Khả Khả đang ngồi.
Bỗng Vưu Khả Khả thu chân lại, vuốt tóc ra sau tai, cả sống lưng trở nên căng thẳng đầy khó hiểu, bầu không khí bị lây nhiễm mạnh, ngay cả Đinh Tiễn cũng căng thẳng theo.
Bị phơi nắng nên nhức mắt, Đinh Tiễn có cảm giác mơ hồ trông thấy được cả lông chân của thiếu niên, trong thoáng chốc ngửi thấy mùi hoóc-môn.
“Đợi chút.”
Lúc hai người sắp đến bậc thềm thì nghe thấy Lưu Tiểu Phong nói.
Chu Tư Việt: “Sao thế?”
“Tớ đi xem bài thông cáo của mình viết xong chưa đã.”
“Bài thông cáo?”
Lưu Tiểu Phong ngại ngùng gãi gáy nói: “Đúng thế, bạn cùng bàn của cậu nói sẽ viết thông cáo cho tớ, tớ đi nhắc cô ấy đừng quên bài mình.”
“…”
“Cậu đứng đây chờ tớ một lát.”
Chu Tư Việt mất kiên nhẫn: “Nhanh lên đi.”
Đinh Tiễn thấy lúc Lưu Tiểu Phong đi đến, Chu Tư Việt đang đứng cạnh lan can, cứ quay đầu nhìn ra đường đua, để lại sau gáy được mặt trời chiếu rọi.
“Viết xong thông cáo chưa Đinh Tiễn? Mình phải đi thi đấu rồi.”
Đinh Tiễn hoàn hồn, “A, gần xong rồi, còn một câu nữa thôi rồi mình sẽ đi nộp.”
Lưu Tiểu Phong vui vẻ vô cùng, “Được rồi, cám ơn cậu nhé.” Nói rồi xoay người định đi, nhưng sau đó lại không chắc chắn hỏi: “Thật sự là viết cho mình chứ?”
Đinh Tiễn khó hiểu, gật đầu đáp: “Thật mà.”
Vốn là nhiệm vụ của chủ nhiệm mà.
Lưu Tiểu Phong vui vẻ rời đi.
Đinh Tiễn không hiểu nổi, cầm chai nước suối lên uống hai hớp, Vưu Khả Khả nhìn rõ mồn một, nhìn bóng lưng đầy sức sống của thiếu niên kia, rồi lại nhìn Đinh Tiễn chậc chậc hai tiếng, “Nam sinh này thích cậu đấy.”
Phụt ——
Nửa ngụm nước bọt từ trong miệng bắn ra ngoài.
Cô gái à, trong đầu cậu có thể trang trí thứ gì khác được không?
Vưu Khả Khả nhìn cô bật cười, “Nhìn là biết cậu chưa yêu lần nào.”
Yêu?
Đinh Tiễn vội dùng tay lau mép, “Cậu đừng có nói bậy, mình phải viết bản thảo nữa.”
Vưu Khả Khả cười to ha ha: “Cậu đúng là trong sáng.”
Thật ra trên người Vưu Khả Khả không hề có khí chất hùng hổ dọa người gì, mà trái lại, cô nương này rất dễ gần gũi, cũng chẳng lạ gì các nam sinh đều thích cô ấy, bàn về tình cảm, Đinh Tiễn không hề bài xích Vưu Khả Khả.
Nhưng có vài nữ sinh rất bài xích Vưu Khả Khả vì tốc độ thay bạn trai của cô ấy, cũng có không ít người lén đặt biệt danh rất khó nghe cho Vưu Khả Khả.
Nhưng vẫn không trở ngại gì việc các nam sinh thích Vưu Khả Khả.
Ở phương diện khác Vưu Khả Khả có phần giống Khổng Sa Địch, nhưng cô ấy sống thoải mái hơn Khổng Sa Địch.
Chính vì là Vưu Khả Khả như thế, nên Đinh Tiễn càng khó ngồi yên.
Hai đêm nay, cô luôn trằn trọc khó ngủ, trong đầu toàn là chuyện thư tình, lúc ấy cô chỉ sợ Chu Tư Việt thấy thư tình bị xé thì sẽ nảy sinh hiểu lầm, cô cũng không có cách nào giải thích với Vưu Khả Khả được, càng không muốn kéo Sa Địch vào chuyện này.
Có lẽ nếu ban đầu cứ đưa bức thư bị xé đo cho Chu Tư Việt, nói một câu xin lỗi, tôi vô tình xé rách mất.
Thì có lẽ sẽ tốt hơn cục diện lúc này.
Nhưng liệu sẽ xong ư?
Chu Tư Việt sẽ cảm thấy cô cố ý hay là “vô ý” thật?
Quả thực, cô vì che giấu mình cẩn thận mà đã làm một chuyện thất đức nhất với Vưu Khả Khả.
“Mời các bạn tham gia chung kết chạy một trăm mét đến chỗ điểm danh để điểm danh, bài thông cáo nào chưa nộp thì mau chóng nộp lên.”
Loa phát thanh lặp lại lần nữa.
Đinh Tiễn như sực tỉnh khỏi mộng, nói với Vưu Khả Khả: “Cậu chờ mình chốt, mình đi nộp bản thảo đã rồi lát nói chuyện sau.”
Vưu Khả Khả cười gật đầu, kiên nhẫn chờ cô: “Được.”
…
Trên thao trường, Chu Tư Việt và Lưu Tiểu Phong sóng vai bước đi, chuyện trò câu được câu chăng.
Ở trong lớp Lưu Tiểu Phong rất mờ nhạt, bình thường cũng không có cơ hội nói chuyện với đại thần toán học Chu Tư Việt, lại còn rất kính nể cậu, không quá hai câu liền vòng sang môn toán.
Chu Tư Việt hiền lành, ai cũng có thể trò chuyện, Lưu Tiểu Phong hỏi gì thì cậu đáp nấy.
Lưu Tiểu Phong đợi cơ hội hỏi kinh nghiệm học tập của cậu: “Tớ nghe nói đội tuyển toán của các cậu đã học đến toán mười một rồi hả?”
Ánh mặt trời nhức mắt, Chu Tư Việt híp mắt bước đi, thờ ơ cúi đầu ừ một tiếng.
Lưu Tiểu Phong wow lên, “Như thế nào vậy? Toán mười một có quá khó không? Tớ cứ thấy mấy tiết trong học kỳ này áp lực quá, chịu không nổi.”
Chu Tư Việt nghiêng đầu nhìn cậu ta, “Không phải cậu học toán khá lắm à?”
Lưu Tiểu Phong sửng sốt.
Đại thần để ý đến mình bao giờ thế.
Khai giảng chưa đến một tháng mà cậu ta có thể biết mình học toán khá, Lưu Tiểu Phong không nhịn được đưa tay gãi sau gáy, đỏ mặt: “Nhưng cảm giác vẫn kém xa cậu.”
Chu Tư Việt khẽ cười, không nói tiếp.
Lưu Tiểu Phong úp mở: “Bạn cùng bàn… của cậu… hình như số học cũng không tệ.”
“Cũng được.”
Chu Tư Việt thành thật đáp.
Lưu Tiểu Phong: “Cậu nhìn cô ấy đi, hình như có rất nhiều bài khó trong sách bài tập đều làm được cả.”
Chu Tư Việt hồ nghi nhìn cậu ta: “Sách bài tập?”
Lưu Tiểu Phong hoảng hốt, cứ như nói hớ gì đó, vội khoát tay: “Cậu đừng nghĩ bậy, chỉ là nhiều lần mình nghe thấy giáo viên toán nhắc đến cô ấy mà thôi.”
Hai người nhanh chóng đến chỗ điểm danh, tổ nam sinh đã bắt đầu điểm danh rồi.
Ở chỗ điểm danh có người xách bảng đến, nói chuyện một lúc với Chu Tư Việt, đợi người kia đi rồi, Chu Tư Việt vừa khởi động, vừa hỏi Lưu Tiểu Phong: “Thầy nói gì?”
Ấy? Lưu Tiểu Phong tưởng cậu quên rồi, không ngờ vẫn nhớ.
“Thì nói thành tích toán của cô ấy tiến bộ rất nhiều, lần này kiểm tra chất lượng cũng không tệ.”
…
Lúc Đinh Tiễn quay lại, quả nhiên Vưu Khả Khả vẫn chưa đi, đang dựa vào lan can nhìn xuống.
Ở vạch xuất phát chạy đua một trăm mét đã bắt đầu có người làm khởi động.
Đinh Tiễn đi đến đứng cạnh cô ấy, “Lớp các cậu có người thi chung kết một trăm mét không?”
Vưu Khả Khả gật đầu: “Có chứ, lớp bọn mình có một cậu giỏi thể thao, thuộc đội điền kinh của trường.”
“Cậu không cần về cổ vũ hả?”
Vưu Khả Khả buồn cười: “Ở đây cổ vũ là được.”
“Được rồi.”
Sau một cơn mưa quá hè, nắng gắt cuối thu mang theo tình yêu ấm nồng.
Mặt trời lên cao, trong không khí ngập tràn mùi nhựa, trên sân bóng không một ngọn cây, tất cả đều buồn bã thẫn thờ, giống Đinh Tiễn của lúc này ở trên khán đài vậy.
Hôm nay Vưu Khả Khả mặc áo cọc tay cùng quần ngắn của đội cổ động, không nhiều vải lắm, vừa vặn dài đến bắp đùi, để lộ đôi chân dài thẳng tắp.
Chân cô ấy rất thẳng, hệt như hai chiếc đũa thẳng đứng.
Vưu Khả Khả khoác tay lên lan can, nghiêng đầu nhìn cô: “Vừa nãy cậu muốn nói gì với mình ấy nhỉ?”
“Phía dưới sắp diễn ra chung kết một trăm mét nữa, mời các bạn học đang ở trên đường đua mau chóng rời khỏi.”
Loa phát thanh lại vang lên.
Đinh Tiễn cúi đầu, lấy hết dũng khí siết chặt quả đấm.
Vưu Khả Khả nửa trêu nhìn cô: “Không phải cậu nuốt thư tình của mình rồi đấy chứ? Chẳng lẽ cậu cũng thích Chu Tư Việt?”
Đinh Tiễn kinh hoảng ngẩng đầu lên.
Vưu Khả Khả thấy thế thì vội nói: “Được rồi, cậu đừng có căng thẳng thế, mình đùa thôi mà. Rốt cuộc có chuyện gì rồi?”
“Mình lỡ xé thư tình của cậu rồi, mình đã…”
“Đã gì?”
“Đã giúp cậu viết lại một bản rồi.”
Cô nhận thua hoàn toàn.
Vưu Khả Khả: “Có nghĩa là, cậu đã đọc thư tình của mình rồi à?”
“… Xin lỗi.”
Vưu Khả Khả cười: “Thấy mình viết thế nào?”
“…”
Hả?
Đinh Tiễn nhìn cô nàng, nhưng Vưu Khả Khả lại không thèm để tâm: “Thôi đi, dù sao cũng không phải tự mình viết.”
…
“Dù cậu không để ý, nhưng mình vẫn phải xin lỗi cậu, không phải mình cố ý xé đâu, cũng không phải cố ý muốn đọc thư của cậu, mình, mình xin lỗi. Mình áy náy lắm.”
“Áy náy ấy à?” Vưu Khả Khả cười nhìn cô: “Nếu áy náy thì giúp mình một chuyện đi.”
“Là gì?”
“Sau này buổi trưa mình đến tìm cậu cùng ăn có được không?”
Hả?
“Tìm mình cùng ăn cơm?”
Vưu Khả Khả gật đầu: “Đúng thế, tìm cậu cùng ăn.”
“Nữ sinh lớp cậu đâu?”
“Mình không thích bọn họ.” Vưu Khả Khả nói thẳng.
“Được… thôi.”
Thấy cô gật đầu, Vưu Khả Khả sảng khoái cười một tiếng, xoay người lại dựa trên lan can, chỉ vào sân chạy nói, “Lượt nam bắt đầu rồi kìa!”
Lớp ba có hai nam sinh lọt vào chung kết đã khiến những người lớp khác tăng áp lực gấp bội, lớp trưởng kéo theo một đám đứng trên khán đài hò hét trợ uy, các nữ sinh lại rục rịch đứng ngồi chẳng yên.
“Chu Tư Việt Chu Tư Việt.”
Nghe thấy tiếng hét, Vưu Khả Khả quay đầu lại nhìn, hình như nhìn thấy hai nữ sinh tướng mạo bình thường, không tạo nên uy hiếp gì cả, thế là lại hờ hững quay đầu về.
“Pằng” một tiếng súng vang lên, tám bóng người ở bên kia như mũi tên rời cung, Đinh Tiễn nghe bên tai vang lên một trận đinh tai nhức óc ——
“Chu Tư Việt! Cố lên!”
này này này, cậu là lớp mười mà, cậu cổ vũ nhầm rồi à?
Nhưng Vưu Khả Khả chẳng để tâm đến những ánh mắt xung quanh, tiếp tục dốc hết sức cổ vũ, tiếng sau càng lớn hơn tiếng trước, tiếng sau càng lọt tai hơn tiếng trước.
“… Hỡi các dũng sĩ đang chạy băng băng trên sân thể thao, các cậu không bị hoa tươi vây quanh, là cầu vồng thường thấy trong mưa gió. Hỡi các dũng sĩ lớp ba, các cậu là kiêu ngạo của chúng mình, Lưu Tiểu Phong cố lên!”
Bài thông cáo mà Đinh Tiễn vừa viết xong đã được đọc lên.
Vưu Khả Khả: “Cậu viết đấy à? được đấy, còn hay hơn thư tình của mình nhiều, lần sau giao cho cậu nhé.”
“…”
Cuộc thi kết thúc.
Về nhất là nam sinh trong đội điền kinh trường của lớp mười, Chu Tư Việt về nhì, còn Lưu Tiểu Phong về thứ năm.
Vưu Khả Khả mắng một câu chó má, rồi hò hét đi tìm đội điền kinh lớp cô tính sổ.
Đinh Tiễn đứng trên khán đài, trông thấy Dương Thuần Tử ở đích đưa nước cho Chu Tư Việt, cậu nhận lấy, không uống mà dốc đổ lên đầu, giọt nước lấp lánh trượt dọc theo cổ xuống chiếc áo bóng rổ rộng lớn của cậu.
Dù trong mộng hay trong thật tế.
Dường như đều nói rõ một đạo lý.
Người bên cạnh cậu có là ai, thì hình như cũng chẳng phải là tớ.
Đinh Tiễn quay về lớp trước để dọn dẹp đồ đạc, cô đã được Lưu Giang cho phép nên có thể về nhà trước một ngày, bắt đầu hành trình đến Thượng Hải.