*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thành ngữ có thể hình dung được việc thích một người nhất, ắt hẳn là “Có tật giật mình”?—— “Nhật ký Tiểu Quái Thú”.
Chỗ ngồi lúc đó là hai tuần đổi một lần, hay nói cách khác, Chu Tư Việt bọn họ sẽ ngồi ở tổ một gần cửa ra vào và sau hai tuần sẽ đổi đến tổ bốn gần cửa sổ, tổ hai hiện tại sẽ đổi ra ngoài gần cửa, tổ ba và tổ bốn hiện tại sẽ dịch vào giữa, mà hai tổ ở giữa này luôn thống nhất ngồi ghép nhau, phân bố thành chỗ ngồi 2-4-2 điển hình.
Đặng Uyển Uyển chỉ cách Chu Tư Việt một lối đi nhỏ, có nghĩa là một tháng rưỡi sau, Đặng Uyển Uyển sẽ ngồi cùng Chu Tư Việt*.
(*Hình ảnh minh họa.)Đinh Tiễn nhanh chóng ý thức được điểm này, dĩ nhiên còn có cả Khổng Sa Địch cũng mất hứng.
Cô ngồi bàn năm tổ bốn, ngồi cùng bàn là một nữ sinh khá khó chịu, bình thường trong lớp rất mờ nhạt, không tham gia một hoạt động nào cả, chỉ chuyên tâm học hành, nhưng thành tích cũng chẳng cao mấy.
Thành tích của Khổng Sa Địch đang ngấp nghé bờ vực nguy hiểm, nếu cứ tiếp tục như vậy, không chừng sang năm sẽ bị sàng lọc, Đinh Tiễn không nhịn được đưa mắt nhìn về phía bên kia, Khổng Sa Địch cúi đầu gục xuống bàn, nửa gương mặt vùi vào mặt bàn, tâm trạng không tốt lắm.
Đinh Tiễn lại nhìn Đặng Uyển Uyển đang nói cười với Tống Tử Kỳ ở bên cạnh.
Cô có thể hiểu được tâm tình của Khổng Sa Địch lúc này, nhưng cô lại không biết nên an ủi cô ấy như thế nào. Dù sao cô vẫn ngồi cùng bàn với Chu Tư Việt.
“Trả bài làm của tôi đây.”
Bên cạnh có người nói.
Đinh Tiễn sực tỉnh, nhìn gương mặt lạnh lùng của Chu Tư Việt thì liên tục a a mấy tiếng, lấy bài thi từ trong cặp ra, khôn khéo đưa tới, “Này.”
Chu Tư Việt nhận lấy, lật đại một tờ rồi bỏ lên bàn, hờ hững nói: “Chép xong rồi à?”
“Ừ.”
“Không có lần sau đâu đấy.”
“…”
Chương vào học reo lên, giáo viên Ngữ văn Chiêm Văn Lệ đi giày cao gót bước vào phòng học, mùi hương nước hoa theo gió thoảng vào, có chút gắt mũi, những bạn học ngồi bàn đầu đều không nhịn được mà lấy tay xoa mũi.
Chu Tư Việt lật sách Ngữ văn, thờ ơ hỏi cô: “Đi Thượng Hải làm gì?”
Đinh Tiễn ngẩn người, “Sao cậu biết tôi đi Thượng Hải?”
Hình như lúc ở nhà họ Chu cô chỉ nói đến nơi khác thôi mà nhỉ?
Chu Tư Việt mỉm cười, ngả người ra sau ghế, châm chọc nói: “Nói với Lưu Tiểu Phong mà không nói với tôi được à?”
“Đó là do Lưu Tiểu Phong hỏi tôi lễ Quốc Khánh làm gì, cậu không hỏi, việc gì tôi phải nói với cậu.”
Đinh Tiễn bĩu môi đáp.
Chu Tư Việt: “Cậu ta hỏi cậu Quốc Khánh để làm gì?’
“Sao tôi biết được, tôi chỉ nói mình muốn xin nghỉ đi Thượng Hải mấy ngày.”
Vừa dứt lời, hai người liền bị điểm danh.
Ánh mắt Chiêm Văn Lệ sắc bén nhìn hai người chằm chằm, đẩy mắt kính lên, thanh âm vang vọng: “Đinh Tiễn, em đứng lên.”
Tại sao không gọi cậu ấy.
Đinh Tiễn oán thầm trong lòng, nhưng lại không thể không đứng lên.
“Vừa rồi cô nói đến đâu rồi?”
Cô có nói gì đâu.
Con người Đinh Tiễn ấy, có đôi khi có thể cùng một lúc làm được hai việc, quả thật vừa nãy Chiêm Văn Lệ không hề nói gì.
Nhưng cô cũng không dám mạnh miệng, Chiêm Văn Lệ gọi cô có nghĩa là cô ấy đã nhìn thấy cô và Chu Tư Việt nói chuyện, nếu cô ngụy biện, nói không chừng tiết này Chiêm Văn Lệ sẽ không bỏ qua cho cô.
Nên cô chỉ cúi đầu, vẻ mặt biết nhận sai.
Cũng may Chiêm Văn Lệ không làm khó cô, nhắc nhở cô trong giờ học phải chú ý, rồi để cô ngồi xuống.
Đinh Tiễn đỏ bừng hai tai ngồi xuống, thấp tha thấp thỏm suốt cả giờ học.
Sau khi tan tiết, Chiêm Văn Lệ gọi Đinh Tiễn vào phòng giáo viên.
Phòng giáo viên không lớn lắm, bảy tám giáo viên dùng chung một phòng, chỗ ngồi của Chiêm Văn Lệ ngay ở vị trí gần cửa sổ, Đinh Tiễn vừa đi vào, liền bị mấy thầy cô khác mặt không cảm xúc liếc nhìn, khiến Đinh Tiễn càng thêm quẫn bách, cúi thấp đầu lặng lẽ không tiếng động đi sau lưng Chiêm Văn Lệ.
Chiêm Văn Lệ mang giày cao gót, tiếng giày gõ xuống sàn nhà xuyên qua lỗ tai cô, cô ấy ngồi xuống, ngẩng đầu liếc nhìn Đinh Tiễn, nói: “Em đến từ Duyên Bình hả?”
Đinh Tiễn gật đầu.
Chiêm Văn Lệ: “Học sinh khoa văn ở Duyên Bình các em trông cũng không tệ lắm, Hứa Kha hơn hai khóa đó cùng do cô hướng dẫn, luận văn thường đạt điểm tuyệt đối.”
Đinh Tiễn không hiểu được ý của cô ấy.
Chiêm Văn Lệ: “Cô có xem điểm môn văn của em rồi, tổng điểm đứng nhất, luận văn 48 điểm, không tệ chút nào, nhưng lần kiểm tra chất lượng này lại có vẻ sút, có phải do ngồi cùng Chu Tư Việt nên bị ảnh hưởng không?”
“Không…”
Không đợi cô nói xong, Chiêm Văn Lệ uống một hớp nước, tự mình nói tiếp: “Tụi nhóc từ trường liên cấp vào đây đều như nhau cả, cô thấy trong giờ Ngữ văn cậu ta không tập trung học hành mấy, có điều viết văn vẫn ổn, kiểu học sinh này rất khó quản, em đừng học theo thói xấu của cậu ta.”
Chiêm Lệ Văn là giáo viên đầu tiên ở trước mặt Đinh Tiễn nói không thích Chu Tư Việt.
Trong tất cả các thầy cô dường như ai cũng có thái độ hết sức tiếc tài với Chu Tư Việt, đặc biệt là giáo viên môn toán, luôn tìm ra những đề khó để Chu Tư Việt đến phòng giáo viên làm.
“Thật ra thì cậu ấy không…”
Đinh Tiễn cắn môi, theo bản năng muốn giải thích hộ câu, nhưng lại sợ sẽ làm cô giáo hiểu lầm, bèn đổi câu nói: “Cậu ấy học toán rất giỏi.”
Chiêm Văn Lệ vắt chân lên, giày cao gót bên chân lắc lư, một tay giữ con chuột, một tay cầm ly nước uống, nghe thấy tiếng liền quay đầu qua nhìn cô, “Sau này chỉ có môn văn là áp dụng được, chứ không phải toán.”
Đinh Tiễn im lặng nhìn cô giáo một cách chăm chú.
Chiêm Văn Lệ cũng không nói nhiều với cô, nói cho cô biết cuối tháng này có cuộc thi tài viết văn trung học cấp thành phố, bảo cô chuẩn bị một chút, “Nhân tiện, em làm đại diện tiết văn đi, trước giờ học cứ đến phòng giáo viên nhận bài tập, trong giờ học ít nói chuyện với Chu Tư Việt lại.”
“…”
Đinh Tiễn trở lại lớp, mới vừa ngồi xuống, Chu Tư Việt đã hỏi cô: “Chiêm Văn Lệ tìm cậu có chuyện gì thế?”
Học sinh trong lớp đều thích lén gọi thẳng tên họ giáo viên.
“Cậu không thể khách khí gọi một tiếng cô Chiêm được hả?”
“Tôi đây không tùy tiện khách khí.”
Lúc ấy Đinh Tiễn chỉ nghe rồi cho qua, nhưng về sau nhớ lại, những lời này năm đó, quả thật đã khiến cô xúc động rất nặng.
“Chiêm Văn Lệ dặn tôi trong giờ học bớt nói chuyện lại với cậu.” Cô thở dài, làm ra vẻ mặt tiếc nuối: “Không thể không nói, tôi không ngờ đấy, lại có giáo viên không thích cậu.”
Chu Tư Việt nghe xong thì phì cười, “Tôi đâu phải tờ nhân dân tệ, làm gì mà ai ai phải thích tôi?”
Nhưng trong mắt tớ cậu chính là tờ nhân dân tệ đó.
Đinh Tiễn truy hỏi: “Cậu không khó chịu à?”
“Khó chịu cái gì?’
Chu thiếu gia cúi đầu làm bài tập, tóc trên trán tung bay rối loạn, giống như ngòi bút thông thuận trên tay.
“Nếu như tôi biết Lưu Giang không thích tôi, nhất định tôi sẽ khó chịu, ở trong trường, không phải học sinh nên nghiêm túc nghe lời thầy cô, đó được thầy cô yêu thích à?”
Lúc này Chu Tư Việt mới dừng lại, dựa người ra sau, ánh mắt rơi trên người cô hồi lâu rồi cúi đầu cười cười, lắc đầu: “Ai nói với cậu là học sinh nhất định phải được thầy cô yêu thích hả?”
“…?”
“Cậu tới đây để học? Hay là đến để được người ta thích?”
“…”
“Học sinh và giáo viên là bình đẳng nhau, tôn trọng nhau, cũng như thế, tôi có khuynh hướng thích toán, không thích văn, đương nhiên Chiêm Văn Lệ không thích tôi rồi, không phải điều này rất bình thường sao? Nếu tôi đã như vậy mà Chiêm Văn Lệ còn thích tôi, không rợn tóc gáy mới sợ đấy.”
Đúng đúng đúng, cậu nói gì cũng đúng.
“Phàm tất cả mọi vật đều có tính đối lập, lúc chúng ta đưa ra lựa chọn là đồng thời từ bỏ một lựa chọn khác, quan hệ lợi ích thăng bằng cũng sẽ bị đánh vỡ, trên cõi đời này không có gì là hoàn mỹ cả. Ví dụ như, cậu muốn sống, thì nhất định phải ăn cơm đúng không? Tức là đồng nghĩa với việc cậu sẽ mập.”
Nửa câu đầu Đinh Tiễn nghe không hiểu, nhưng nửa câu sau…
“Cậu nói ai mập?”
Chu Tư Việt cười nhạt một tiếng: “Tôi không nói cậu, chỉ đang so sánh cho cậu hiểu thôi, kích động cái gì chứ.”
Đinh Tiễn nhìn cậu chằm chằm, cười lạnh một cái, rồi nhanh như chớp chụp lấy cuốn sách ngữ văn trên bàn, đập về phía cậu, Chu Tư Việt đưa tay qua, trở tay bắt lất, cười mắng: “Tạo phản hả.”
“Đinh Tiễn.”
Bỗng ở cửa vang lên tiếng gọi.
Hai người đồng thời dừng lại, cùng thôi cười nhìn về phía cửa, Vưu Khả Khả đang cười khanh khách đứng ở cửa lớp.
Bên ngoài phòng học gió lớn, làn váy chỉ che đến bắp đùi Vưu Khả Khả nhẹ nhàng phiêu bồng, còn nhẹ hơn cả chú bướm.
Đinh Tiễn thầm thở dài, đứng dậy đi ra ngoài.
Vưu Khả Khả kéo cô đứng ở đầu bậc thang, thấp giọng nói: “Buổi trưa ăn chung nhé?”
Vốn tưởng rằng qua lễ Quốc Khánh thì chuyện này sẽ bị quên đi, không ngờ Vưu Khả Khả vẫn còn nhớ, mới đi học lại ngày đầu tiên liền chạy tới tìm cô.
Vưu Khả Khả lắc tay cô, hai trái đào trước ngực theo đó mà lắc lư, đong đưa khiến cô nhức cả đầu.
“Được.”
Buổi trưa lúc ăn cơm, Vưu Khả Khả đã sớm chờ ở cửa.
Con gái mặt đẹp dáng đẹp luôn dễ dàng khiến nam sinh chú ý, học sinh lớp ba cũng không ngoại lệ, mỗi lần đi qua là ánh mắt mấy cậu con trai cứ lởn vởn trên người Vưu Khả Khả.
Đinh Tiễn vừa đi ra, liền bị Vưu Khả Khả thân mật ôm lấy cánh tay, kéo cô đi tới phòng ăn.
Tống Tử Kỳ ở lau lưng nhìn đến ngây người, nói với Chu Tư Việt: “F*ck, ở đâu ra người đẹp thế? Mày nói xem có phải nha đầu này còn hút gái hơn cả chúng ta không thế, sao người đẹp nào cũng đều muốn làm bạn với cậu ta vậy?”
Chu Tư Việt xoa tóc, nhàn nhạt nhìn theo bóng lưng nho nhỏ của Đinh Tiện, thờ ơ nói: “Chắc là do hợp làm nền.”
Tống Tử Kỳ liếc xéo cậu, mặt đầy tổn thương.
Mấy ngày liên tục, cứ giờ nghỉ trưa là Vưu Khả Khả không rời Đinh Tiễn nửa bước.
Vốn tưởng rằng Vưu Khả Khả sẽ mượn quan hệ với Đinh Tiễn mà yêu cầu chuyện trò với Chu Tư Việt rồi làm quen này nọ, nhưng cô ấy không hề nói gì, trái lại toàn tâm sự những bí mật nhỏ giữa con gái với nhau.
“Sao cậu không mặc nịt ngực mà còn mặc loại dây đeo này vậy, cẩn thận sau này dậy thì khuôn ngực sẽ không đẹp đâu đấy.”
“Cậu đừng mặc quần hoài như thế, mặc váy đi.”
“Tóc cậu bình thường quá, phải cắt kiểu giống mình đây này.”
Đối với những vấn đề này, Đinh Tiễn luôn im lặng chống đỡ, mau sớm kết thúc đề tài rồi tìm lý do để trở về phòng học.
Cứ vậy qua lại với nhau đến một tuần.
Rốt cuộc Đinh Tiễn cũng không chịu đựng nổi nữa, không nhịn được mà nói với Vưu Khả Khả: “Khả Khả à, nếu cậu thích Chu Tư Việt thì phải dũng cảm theo đuổi, chứ đừng nghĩ đủ cách thông qua mình bắc cầu giúp cậu, lần trước mình giúp cậu đưa thư tình, Chu Tư Việt đã rất giận mình rồi, sợ là… sau này mình không thể giúp cậu được nữa rồi.”
Cuối cùng cũng đã nói ra.
Vưu Khả Khả nhìn cô bằng đôi mắt trong veo, một hồi lâu sau, bật cười khanh khách: “Nói thật nhé, mình lười lắm, không thích chủ động theo đuổi con trai.”
Hả?
Cái lý luận gì đây?
Vưu Khả Khả thở dài: “Mình không biết vì sao mà con gái thích làm khó con gái thế nữa, hình như nữ sinh xinh đẹp dường luôn bị người khác ghét, cũng không phải là tuyệt đối, có điều do tính mình có chút vấn đề, tùy tiện cẩu thả, nói chuyện cũng không để tâm, luôn đắc tội với người khác, lúc trước chơi với cậu cũng chưa từng nghĩ sẽ dựa vào cậu để đến gần Chu Tư Việt, chỉ là đơn giản cảm thấy chơi với cậu rất thoải mái mà thôi.”
“Vậy cậu với Chu Tư Việt…”
“Bình thường khi mình đưa thư tình, qua ngày thứ hai bọn con trai sẽ tìm đến cửa, nếu không đến, có nghĩa là không có hứng thú với mình, cần gì phải quấn quít đuổi theo người ta, đã qua nhiều ngày thế rồi mà cậu ấy không trả lời, điều ấy đã nói rõ không có hứng thú với mình, hơn nữa không phải mình chưa từng nghe qua danh tiếng của Chu Tư Việt, đã sớm chuẩn bị tâm lý bị từ chối rồi. Hơn nữa, chẳng qua mình cảm thấy hẹn hò với cậu ấy thì rất có phong cách thôi, nên mới nghĩ đến việc theo đuổi.”
Phụt.
Lần đầu tiên Đinh Tiễn nghe có người hình dung Chu Tư Việt như vậy, cái từ phong cách này Đinh Tiễn cảm thấy chỉ có Hạ Tư Hàn mới hợp.
“Cậu ấy… phong cách?”
Vưu Khả Khả hài lòng ngồi trên ghế dài ven hồ, hai chân trắng nõn lắc lư, gật đầu với vẻ đương nhiên: “Cậu ấy đẹp trai, thành tích tốt, bạn bè nhiều, đi đến chỗ nào đều có người biết, chẳng phải làm bạn gái cậu ấy rất có phong cách à?”
“… Chỉ là vì phong cách?”
“Ử, chỉ vì phong cách thôi.” Vưu Khả Khả cười một tiếng: “Không phải cậu tưởng là ở độ tuổi này của chúng ta thích có nghĩa là yêu đấy chứ? Đừng nói đùa, tương lai đường dài như thế, làm sao cậu biết được người tiếp theo có đẹp trai hay có nhiều tiền nhiều bạnhơn? Dù sao mình cũng không thắt cổ trên một thân cây duy nhất đâu.”
Lúc hai người quay về, vô tình bấp phải Khổng Sa Địch ở bậc cầu thang.
Vưu Khả Khả kéo tay Đinh Tiễn nói: “Mình đi đây, ngày mai mình sẽ tới tìm cậu.”
Đinh Tiễn đứng ở cửa phòng học, khẽ gật đầu.
Vừa mới xoay người thì bả vai liền bị người ta dùng lực đụng một cái, lực đập va phải, dưới chân không vững, trực tiếp nghiêng qua một bên, Đinh Tiễn ngã thẳng vào người Chu Tư Việt đang ngủ say.
Sau lưng thiếu niên được phơi nắng ấm áp, cả người cô đè lên Chu Tư Việt, bầu ngực mềm mại chạm vào tấm lưng rắn chắc của cậu, mặt Đinh Tiễn lập tức đỏ bừng.
Bàn ghế va vào nhau phát ra âm thanh “kẽo kẹt”.
Đinh Tiễn nàm trên người Chu Tư Việt.
Nghe thấy dưới người truyền đến một câu mê hoặc, rất ngắn rất xúc tích ——
F*ck.
Xong rồi, người chưa chửi thô tục bao giờ lại đang chửi thô tục này.
Đinh Tiễn khóc không ra nước mắt.