Cậu hỏi tớ vì sao lại thích cậu ấy ư?Đơn giản lắm, bởi vì cậu ấy là người đầu tiên bảo vệ tớ khi tớ đến thành phố này.Cho nên, tớ cũng phải bảo vệ cậu.—— “Nhật ký của Tiểu Quái Thú”.
Đinh Tiễn rất cảm kích Lưu Tiểu Phong – cậu bé với quả đầu húi cua và tướng mạo cũng không tính là đẹp trai đó, cậu ấy nhiều lần cứu giúp mình trong hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng, thế nhưng không cách nào sinh ra cảm giác như đối với Chu Tư Việt được.
Lấy lời Khổng Sa Địch nói, đấy chính là —— nhìn mặt.
Đinh Tiễn không tin mình là một người nông cạn như vậy, hơn nữa nhìn đàn ông không nên nhìn mặt, tác phong làm việc mới chính là gốc rễ của một người.
Khổng Sa Địch lắc ngón tay, “Cậu thử tưởng tượng thử xem, nếu Lưu Tiểu Phong làm những chuyện mà Chu Tư Việt đã làm với cậu, thì cậu có cảm thấy quá phiền phức không?”
Vừa thử tưởng tượng, đúng là có thật.
Khổng Sa Địch vỗ tay một cái, kết luận lại: “Vậy không được rồi.”
Từ đầu đến cuối Đinh Tiễn không muốn thừa nhận, tình cảm của cô dành cho Chu Tư Việt lại có thể có nguyên nhân nông cạn thế sao?
Khổng Sa Địch cũng từng an ủi cô, “Đừng buồn nữa, con gái trong thời kỳ trưởng thành có ai không từng mê muội? Hơn nữa đâu có ai bảo đảm sau này Chu Tư Việt không tàn chứ, tớ có người chị, lúc đi học thích cậu hotboy trường đẹp trai thành tích giỏi, người lại phóng khoáng, có một đám vệ tinh theo đuổi, cũng có không ít cô em ngày ngày vì anh ta mà viết nhật ký thầm mến, bây giờ đi làm đã được ba năm, năm ngoái có gặp một lần trong lần họp lớp, ngờ đâu đã biến thành một thanh niên xã hội mồm thối, nhiều chị em cơm nước xong về nhà nôn ra cả, tự trách sao năm đó lại thích anh ta đến thế chứ. Cho nên đừng lo lắng quá, vẻ ngoài của bọn con trai đều chỉ dừng lại ở cấp ba, còn con gái thì không giống thế, nữ lên mười tám sẽ thay đổi, càng thay đổi càng nhìn ổn hơn, nói không chừng, tương lai có thể biến tành Chu Tư Việt theo đuổi cậu đấy, cậu tưởng tượng xem nếu có ông chú trung niên đầu hói bụng phệ miệng hôi răng vàng theo đuổi cậu thì cảm giác sẽ như thế nào.”
Ngày hôm đó Đinh Tiễn bị cảnh tượng này làm cho buồn nôn rất lâu.
Đương lúc ngẩn người, Lưu Tiểu Phong đã mỉm cười nhận lấy vở bài tập trong tay Đinh Tiễn.
Đinh Tiễn định nói không cần, nhưng tay Lưu Tiểu Phong nhanh hơn, đã bắt đầu phát mất rồi, cô chỉ đành khẽ lên tiếng: “Cám ơn.”
Tống Tử Kỳ buông tay ra, trước khi đi bỏ lại một câu rất nhẹ, từ góc của Đinh Tiễn nhìn sang thì giống hệt âm bụng, rất nhẹ, cô nghe không rõ, nhưng Chu Tư Việt lại nghe thấu mồn một.
“Cậu không xem cậu ấy là con gái, nhưng có người thì có đấy.”
Chu Tư Việt nhìn cô, mỉa mai cười hừ một tiếng, kéo ghế ra ngồi xuống, ghế phát ra một tiếng “két —— ” vô cùng chói tai.
Chẳng hiểu sao Đinh Tiễn lại có phần chột dạ.
Biểu cảm của Chu Tư Việt làm cô có cảm giác như bị bắt gian tại trận.
Lưu Tiểu Phong nhanh chóng phát hết, hai cuốn cuối cùng là của Chu Tư Việt và Đinh Tiễn, lúc cuốn vở đưa tới tay Đinh Tiễn, cô lại lần nữa nói câu cảm ơn, Lưu Tiểu Phong gãi gáy bảo, “Không cần khách khí, chỉ là chuyện thuận tay thôi mà.”
Nói xong rồi, Lưu Tiểu Phong còn liếc nhìn Chu Tư Việt, phát hiện đại thần đang làm đề thi toán, đã làm xong được ba đề rồi, giống như nhìn đề là biết được đáp án ngay vậy, chỉ cần liếc mắt một cái liền hạ bút viết, trong đó có đến mấy bài là phép nhân, thế mà cậu có thể ghi thẳng ra câu trả lời ở bên cạnh, ở bên mép bài chi chít số với số, cậu như thế thật sự làm Lưu Tiểu Phong nhìn đến ngây ngẩn.
Thật ra bình thường Chu Tư Việt không như thế, chỉ có khi không có ai ở bên cạnh thì cậu mới làm bài nhanh như vậy, Đinh Tiễn biết rõ điều này, bởi vì chỉ có cô mới biết cậu giải đề rất nhanh, lúc có người nói chuyện cùng thì cậu sẽ coi như giết thời gian mà từ tốn làm từng bài một, đầu tiên là để suy nghĩ kiến thức trong bài, thứ hai là không tạo cho người khác áp lực quá lớn.
“Cậu biết tính nhẩm hả?”
Mặc dù không muốn quấy rầy cậu làm bài, nhưng Lưu Tiểu Phong có chút giật mình, bèn bắt chuyện.
Chu Tư Việt cũng không ngẩng đầu, chỉ biếng nhác gật đầu nói, “Ừ.”
Lưu Tểu Phong thầm vỗ tay, hệt như một fan boy đứng bên cạnh nói chuyện: “Làm bài liên tục như vậy không mệt hả? Liệu có tiêu hao nhiều sức lực không?”
Không biết vì sao, mà Đinh Tiễn có trực giác rằng Chu Tư Việt của lúc này nhất định là không biết nói cái gì cho phải, trong lòng không nhịn được thay Lưu Tiểu Phong đánh trống, có gì hay đâu mà hỏi, người ta là học thần, chắc chắn khác hẳn chúng ta.
Quả nhiên nghe thấy người nào đó không mặn không nhạt trả lời: “Cũng bình thường, nếu mệt thì lấy mấy bài đọc hiểu ra thả lỏng.”
“…”
“…”
Đinh Tiễn: “Lưu Tiểu Phong, mau học bài đi.”
“Được được, vậy tớ về chỗ trước đây.”
Mặc dù là như thế, nhưng Lưu Tiểu Phong vẫn rất khách khí sùng bái ra mặt nói lời tạm biệt với Chu Tư Việt, so với Hà Tinh Văn, nhất định cậu ấy chính là đồ ngốc ngây thơ.
Lễ Quốc Khánh qua đi, kỳ thi chất lượng đã kết thúc, tiếp đến là bắt đầu kỳ thi giữa kỳ, lại là một trận chiến ác liệt nữa, Đinh Tiễn thật bội phục học sinh lớp trọng điểm này, mới vừa kết thúc kỳ kiểm tra chất lượng mà vẫn có thể tập trung chuẩn bị chiến đấu cho trận giữa kỳ.
Trong thời gian ấy Vưu Khả Khả có mấy lần đi tìm cô, Khổng Sa Địch với cô ấy không hợp nhau, hai người mới gặp mặt đã chí chóe, cậu một câu tôi một câu, nói chuyện châm chọc mỉa mai không chút nương tay, có điều trông hai người họ cũng rất vui vẻ, nên Đinh Tiễn cũng chỉ đứng cười.
Đinh Tiễn thỉnh thoảng đi qua lớp mười mấy bận, lớp học buông thả, hai ba người chụm lại thành một nhóm đùa giỡn với nhau.
Ngày hôm đó, Đinh Tiễn đi vệ sinh xong thì đứng trước cửa lớp mười nói chuyện với Vưu Khả Khả.
Vào lúc này, ở cửa lớp mười có một đám con trai thân hình cao to vây quanh, cười cười nói nói, xô xô đẩy đẩy, toàn là mùi mồ hôi.
Bỗng nhiên có người gọi: “Hà Tinh Văn.”
Trước cửa nam sinh nhiều, hai người che mất tầm mắt của Đinh Tiễn, chỉ có thể thấy một đôi giày cũ nát màu đen bước từ nhà vệ sinh nam ra, đúng là đôi giày Hà Tinh Văn thường mang.
Cậu nam sinh ban nãy la lên đó hình như là bạn cùng bàn trước kia của Hà Tinh Văn, khoác bả vai cậu ta rồi giới thiệu với người khác: “Chao ôi, trước kia tao có nói với bọn mày rồi đấy, trạng nguyên trường bọn tao học lớp ba, Hà Tinh Văn.”
Có nam sinh nói: “Lớp ba? Không phải cùng lớp với Chu Tư Việt sao?”
Hà Tinh Văn không nhìn thấy Đinh Tiễn, toàn bộ sự chú ý đều tập trung trên người đám nam sinh này, gật đầu nói: “Cùng một lớp.”
“Chu Tư Việt có phải là người chạy về nhì đó không?’
“Đúng thế, tuyển thẳng từ trường liên cấp, trước kia cùng lớp với đám Tưởng Trầm, bọn nó đều là nhà có tiền, còn gì nữa nhỉ? Nộp ba năm học phí để mua điểm, uổng công chiếm chỗ trong lớp trọng điểm của người khác.”
Vưu Khả Khả quay đầu liếc nhìn, “Những người này đều thế cả, không ăn được nho thì chê nho xanh, đừng để ý tới bọn họ nữa.” Nói xong còn chỉ chỉ với cô: “Cái cậu đeo kính kia, hồi cấp hai chính là một côn đồ, bản thân cũng bỏ tiển mua điểm mà còn nói người khác.”
Đinh Tiễn quay đầu lại, nam sinh kia đeo kính có dây, hai tròng mắt lồi to như ếch, ghen tị đã khiến tướng mạo cậu ta trở nên vặn vẹo.
“Chu Tư Việt?”
Thanh âm quen thuộc vang lên, là Hà Tinh Văn.
“Đúng thế.”
Hà Tinh Văn đẩy kính, nói: “Tôi và cậu ta tiếp xúc không nhiều, hình như rất giỏi toán, nhưng bạn học lớp tôi đều nói cậu ta lúc nào cũng tự cho mình là đúng, còn thích giả vờ hiểu trong khi không hiểu gì, lần trước giảng sai bài còn cho câu trả lời sai nữa chứ.” Vừa dứt lời, cậu ta làm bộ như vô tội, buông tay ra: “Đều tôi cũng không biết, toàn nghe người khác nói cả.”
Lời này vừa nói ra, cậu ếch kia càng thêm khinh miệt, cứ như đạt được khoái cảm làm tổn hại Chu Tư Việt từ người khác vậy.
Thì ra thích tám chuyện không chỉ có con gái.
Thì ra con trai cũng có lòng ghen tị.
Đáng tiếc lúc ấy hai tay Đinh Tiễn trống trơn, cô rất tự tin, nếu như lúc ấy trong tay cô có bất cứ vật gì, cô sẽ không chút do dự mà đập vào bộ mặt dối trá của Hà Tinh Văn, hung hăng mắng thêm một câu ——
Cái con mẹ nó chứ, cậu đang nói bản thân mình đấy hả?
Có điều con người ta vào lúc tức giận tột cùng thì bỗng bình tĩnh một cách khó hiểu, không chỉ như vậy, cô còn giữ bị Lưu Khả Khả muốn xông lên tranh luận lại, cho cô ấy cái nhìn “hãy tin mình”.
Thật kỳ lạ, rõ ràng bình thường thoạt nhìn chỉ là một nữ sinh nhát gan, lại cho cô nàng cảm giác an toàn đầy khó hiểu, Vưu Khả Khả như ma xui quỷ khiến mà gật đầu.
Đinh Tiễn trở về lớp học.
Chu Tư Việt gác chân ngồi tại chỗ nói chuyện với Tống Tử Kỳ, thỉnh thoảng cúi đầu cười cười, áo thun rộng lớn bị gió thổi áp vào cơ bụng cứng rắn, nơi đó bằng phẳng không có lấy một miếng thịt thừa nào.
Bên ngoài là chiếc áo khoác màu đen, có mũ kèm khóa kéo, có cả kí hiệu adi.
Tống Tử Kỳ: “Mấy ngày trước tao gặp ông mù họ Lý coi bói kia, nghe nói lại trở về, tao để cho ông ta tính một quẻ, mày đoán xem ông ta nói gì?”
Chu Tư Việt: “Nói thế nào?”
“Nói sau này tao có cặp sinh đôi đấy!”
Chu Tư Việt cong môi, thái độ qua quít: “Lợi hại thật.”
Đinh Tiễn đi tới chỗ ngồi ngòi xuống, Tống Tử Kỳ cố ý nói: “Tư Việt, nếu không tao để ông Lý xem cho mày nhá, để xem sau này mày sinh đôi hay sinh ba? Nghe nói con gái mông to dễ sinh lắm! mày phải xem cho chuẩn.”
Kết quả bị Chu Tư Việt cười mắng đạp một phát.
Không còn Tống Tử Kỳ phiền phức kia, bầu không khí nhanh chóng yên tĩnh trở lại, Chu Tư Việt liếc nhìn cô: “Sao ngày nào con gái các cậu cũng căng thẳng ra mặt thế?”
“Các cậu?”
Chu Tư Việt nghiêng đầu chỉ sang Khổng Sa Địch.
Đinh Tiễn theo đó nhìn qua: “Cậu ấy làm sao vậy?”
Chu Tư Việt: “Lưu Giang gọi lên nói chuyện, lúc về liền thế rồi, chắc là nói điều khó nghe.” Rồi cậu xoay đầu lại nhìn cô: “Còn cậu đi vệ sinh thì sao đấy?”
Đinh Tiễn nặn ra một nụ cười: “Không có gì, vẫn bình thường.”
“Ở chỗ tôi thì đừng có che đậy gì hết, cậu có chuyện gì mà tôi không biết hả? Trên mặt đều hiện lên hết.”
Thế ư, vậy cậu biết tớ thích cậu không?
Cậu biết không hả?! Đồ ngốc!
Cậu giơ tay lên, “Không nói thì thôi, tôi coi như bà dì của cậu đến sớm vậy.”
“…”
“Sao cậu biết lúc nào bà dì của tôi đến?” Đinh Tiễn dựng lỗ tai lên.
Cậu trầm ngâm một tiếng: “Không chắc chắn lắm, có điều mỗi tháng đều có mấy ngày tính tình rất nóng nảy.”
“… Cậu là đồ biến thái.”
Đinh Tiễn mắng.
Chu Tư Việt bật cười ha hả, để lộ hàm răng trắng tinh, bả vai liên tục run lên vì cười.
Ánh mặt trời ấm áp ngoài cửa sổ xuyên qua khe hở, chiếu rọi lên bàn ghế trong phòng học, hiện lên ánh sáng vàng vàng, trên bàn ghế là thiếu niên mà cô thích, Chu Tư Việt như thế càng trở nên chói lọi hơn, tràn vào đáy lòng hư không của cô.
Người như vậy, tớ không bảo vệ cậu ấy thì bảo vệ ai đây?