Khi anh không ở đây, cả ngày và đêm, vỏn vẹn đúng hai mươi tư giờ đồng hồ. Khi anh ở đây, có lúc ít, lại có lúc nhiều.Abbas nói.
—— “Nhật Ký của Tiểu Quái Thú”
Mười một giờ, cuộc thi robot mà mọi người mong đợi đã lâu chính thức bắt đầu, hai robot đấu nhau là Matilda đến từ công ty khoa học kỹ thuật Xích Mã và Tiểu Cương Pháo đến từ công ty khoa học kỹ thuật Tinh Nguyên.
Trong battle đối chiến năm ngoái, Tiểu Cương Pháo đã thua bởi đội tuyển Mỹ và nhận huy chương bạc, còn Matilda là mới được Xích Mã nghiên cứu trong năm nay, chưa từng tham gia bất cứ kỳ tranh giải nào, thậm chí tại phòng triển lãm này còn là lần đầu ra đời.
So với năm trước, năm nay Tiểu Cương Pháo tăng một số so với năm ngoái, hệt như máy đào hạng nặng, dọc bên thân máy là vách sắt chắc chắn có lực, đỉnh chóp là cái búa lớn, đối với robot chiến đấu thì điều này khá hiếm gặp.
Đại đa số kỹ sư sẽ chọn để robot của mình công kích từ bên hông, dễ bề hành động, mà nếu như bị Tiểu Cương Pháo đấm trúng thì robot của đối phương chẳng khác nào hư hỏng một nửa, thiết kế như vậy vừa to gan lại mạo hiểm.
Nhưng khi Matilda xuất hiện, tất cả mọi người đều ồ lên kinh ngạc.
Xích Mã đã thiết kế Matilda thành một vòng tròn, cũng chính là robot quay tròn, trên khắp mặt ngang đều là cánh quạt hình lưỡi dao, lúc xoay với tốc độ cao trông chẳng khác gì con quay hồi chuyển nhanh như gió, Tiểu Cương Pháo không tài nào tiếp cận được.
Lại gần hơn, hoa lửa văng khắp nơi, trong nháy mắt đã bị Matilda di chuyển nhanh chóng cắt đứt một cánh tay.
Sau mấy hiệp, Tiểu Cương Pháo đã bị Matilda ép đến góc tường, cắt mất chỉ còn lại nửa thân máy yếu ớt, trên mặt đất toàn là “xác” máy của Tiểu Cương Pháo.
Bên ngoài bãi, đám đông ồn ào, nhìn robot đại chiến đến nóng máu.
Nguyên Phóng là fan não tàn của Tiểu Cương Pháo, mặc dù năm ngoái cuối cùng đã thua trong tay đội tuyển Mỹ, nhưng mọi thiết kế của Tiểu Cương Pháo đều rất phù hợp với tư tưởng của cậu, nay bị Matilda siêu việt dồn đến góc tường, cậu ta còn buồn bực hơn cả nhà thiết kế, xắn tay áo lên, quơ chân múa tay với trong sân.
“Đánh lại đi Tiểu Cương Pháo!!”
“Tiểu Cương Pháo đứng lên!!”
Đám người như được cổ vũ, nhao nhao quát lên với Tiểu Cương Pháo, “Cố gắng lên Tiểu Cương Pháo!”
Đinh Tiễn đưa mắt nhìn Chu Tư Việt.
Chỉ có mình cậu là bình tĩnh, hai tay vòng trước ngực, ánh mắt đầy hờ hững nhìn trận đấu trên sân.
“Cậu hy vọng ai thắng?” Đinh Tiễn hỏi cậu.
Chu Tư Việt dời mắt khỏi trên sân, cúi đầu nhìn cô rồi thong thả nói: “Tôi không hy vọng cái kiểu không thấp thỏm thế này.”
“Cậu cảm thấy Tiểu Cương Pháo sẽ thua à?”
Chu Tư Việt cong môi, ánh mắt vẫn dán vào sân như trước, thờ ơ đáp: “Bộ điều khiển đã bị đánh trúng rồi, cậu thấy nó có thể thắng được hả? Nếu nói CPU là một hệ thống nòng cốt, thì bộ điều khiển chính là CPU của robot, là tim của con người, đổi lại cậu, cậu bị người ta moi tim đi còn sống nổi không?”
Đinh Tiễn im lặng tiêu hóa lời của cậu, nghĩ ngợi một lúc rồi bảo: “Nếu như thế, Tô Bách Tòng đã chuyển đổi thành công, thành công tiến quân vào giới robot rồi?”
Thiếu niên cúi đầu liếc cô, mỉa mai nhìn cô, tiếng người kêu gào cổ vũ bên tai càng lúc càng hăng, cậu cúi thấp đầu, nói bằng chất giọng cực kỳ khinh miệt vào tai cô: “Cậu nói chuẩn đấy.”
Hơi thở ấm nóng, tim Đinh Tiễn đập thình thịch, cô khẽ ngẩng đầu, lập tức chạm vào đôi mắt thâm thúy đầy ý tứ của cậu, hai tai liền nóng lên.
Cứ như vậy cả hai im lặng mặt đối mặt giữa đám đông hai giây, khi Đinh Tiễn có cảm giác một giây sau cậu sẽ hôn mình thì lại bị âm thanh xôn xao sau lưng kéo về thực tế, cả hai gần như cùng quay đầu đi, nhìn vào sân đấu.
Nhà thiết kế Tinh Nguyên trực tiếp cho Tiểu Cương Pháo chạy vào cỗ máy giã xoắn ốc bên cạnh, tiếng xé nát vang lên cái xoẹt đầy đinh tai, trong nháy mắt hóa thành nhiều mảnh sắt vụn, không chút sức sống nằm trên nền đất.
Sau đó anh ta ném tay cầm điều khiển đi, nhún vai buông tay với người xem rồi xoay người cất bước.
Khán đài yên lặng như tờ, biết rõ nhà thiết kế Tinh Nguyên mang theo tâm trạng mà rời đi.
Lại nhìn lên sân đấu, Matilda xoay tròn tại chỗ như kẻ thắng cuộc.
Robot IE đứng cạnh hồi lâu không mở miệng cũng cảm thấy vui thay vì chiến thắng của bạn, màn hình trên đầu biến thành gương mặt vui vẻ, mắt híp lại thành một kẽ hở, chớp vài cái rồi thốt lên từng chữ đầy máy móc: “Chúc mừng bạn tôi, cố gắng hơn nữa, chúng ta có thể xâm lược được trái đất rồi.”
Nguyên Phóng nắm chặt tay đặt lên vai Chu Tư Việt, “Xem ra Xích Mã thật sự muốn ăn cả khối bánh ngọt.”
Chu Tư Việt nhìn cậu ta, nói: “Không ăn nổi, thật ra thiết kế của Tinh Nguyên không có vấn đề gì, chẳng qua cần phải đổi mới về mặt kỹ thuật, nếu không sang năm vẫn không chịu nổi lượng tiêu thụ điện năng cao của Xích Mã đâu, đúng là rơle cầu chỉnh lưu khá tốt, nhưng nó lại không thể chịu được sự tích tụ nhiệt của điện trở, có thể đổi thành con chip lớn hơn thử xem sao.”
Tuy Nguyên Phóng thích robot, nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội đụng tay vào làm, nghe Chu Tư Việt nói rõ ràng mạch lạc như thế, lập tức biến thành fanboy.
Đổng Chính Phi nãy giờ đứng cạnh không nói xen vào đưa mắt nhìn Chu Tư Việt, có phần khinh bỉ: “Cậu nói là PMDC? Nhưng theo tôi biết, PMDC chỉ thích hợp với robot cỡ lớn, còn Tiểu Cương Pháo không hợp.”
Vẻ mặt kia như muốn nói, mày làm được mấy con robot rồi mà đứng đây ăn nói hàm hồ?
Đã hiểu, Đổng Chính Phi vừa nhận được huy chương vàng trong cuộc thi robot vừa rồi, thế nên luôn cảm thấy lời này của Chu Tư Việt đang khiên chiến uy tín của anh ta.
Chu Tư Việt cười nhạt, không tiếp lời.
Nguyên Phóng định ra mặt giảng hòa nhưng cũng không biết bắt đầu từ đâu.
“Anh Đổng này, vậy làm sao anh biết sang năm Tiểu Cương Pháo sẽ không biến thành Đại Cương Pháo?”
Đinh Tiễn chỉ hỏi một câu đơn thuần, không có ý định bới móc, càng không phải để phản bác người ta.
Đúng thế.
Nguyên Phóng vội vàng nói: “Nói rất đúng.”
Vừa dứt lời, bỗng sau lưng truyền đến giọng nam trầm ổn, “Tiễn Tiễn.”
Đinh Tiễn ngẩn người, theo bản năng nhìn sang Chu Tư Việt, nhưng cậu chỉ cúi đầu nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng.
Tiễn Tiễn.
Trái lại Hình Lộ Phi lại mở miệng trước, “Tổng giám đốc Tô.”
Người tới không tốt, Lâu Phượng chọc chọc Nguyên Phóng, “Phần tử lịch sự kia là ai thế.”
Nguyên Phóng: “Tổng giám đốc Xích Mã, Tô Bách Tòng.”
Lâu Phượng chửi một câu: “Tại sao anh ta lại gọi Tiễn Tiễn Tiễn Tiễn?”
Nguyên Phóng: “Sao em lại lắp bắp vậy?”
Lâu Phượng lườm cậu ta, nói lại lần nữa: “Vì sao anh ta lại phải gọi Đinh Tiễn nhà mình là Tiễn Tiễn?”
Nguyên Phóng à một tiếng, cẩn thận lục soát hai người này trong trí nhớ, sau đó đáp: “Không biết.”
Lâu Phượng: “…”
Tô Bách Tòng đến một mình, không dẫn theo thư ký, vẫn âu phục thẳng thớm đứng sau mọi người, đeo kính không gọng, lịch sự nho nhã, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc, quét mắt một vòng rồi dừng lại ở trên người Đinh Tiễn, cười nói: “Để anh trả lời thay anh Đổng của em nhé, robot chỉ có càng làm càng nhỏ chứ không thể càng ngày càng lớn, đối với robot chiến đấu thì đầu tiên phải cân nhắc về độ linh hoạt và độ nhạy bén.”
Sau đó lại nhìn vào mắt Chu Tư Việt mà nói, “Nhưng anh Chu của em nói cũng không sai, có thể phóng đại tấm chip để giải nhiệt nhanh, nhưng phải thu nhỏ lại không gian của những phần điều khiển khác, tôi nghĩ chắc ý cậu là thế nhỉ?”
Người đàn ông gần ba mươi tuổi, dáng người cao lớn, nói đến nội dung chuyên ngành còn đi thẳng vào trọng tâm, lúc cười trông dịu dàng lại lịch sự, trong mắt chỉ có mỗi hình bóng của người kia.
Lập tức Lâu Phượng biết đại sự không xong rồi!
Kích động bóp lấy tay Nguyên Phóng, bàn tay độc thân hai mươi năm chưa được cô gái nào sờ lại chợt bị đôi tay mập mạp mềm mại bấm một cái, Nguyên Phóng sợ hãi mồ hôi tuôn như mưa.
Đợi đến khi Lâu Phượng lấy lại tinh thần, cô buông tay ra nhìn Nguyên Phóng, bình tĩnh nói: “Xin lỗi anh, kích động quá.”
Nguyên Phóng: “…”
Tô Bách Tòng làm chủ, sau khi kết thúc triển lãm thì mời cơm bọn họ ở khách sạn đối diện.
Dọc đường đi Lâu Phượng so tới so lui, hết nhìn Chu Tư Việt lại nhìn Tô Bách Tòng.
Một người là CEO của Xích Mã, rộng lượng với mọi người, dịu dàng như ngọc, lái Porsche, trọng điểm là còn đẹp trai, là nam chính tiêu chuẩn trong ngôn tình.
Một người là sinh viên Thanh Hoa, tính cách lạnh lùng, làm người khiêm tốn, vẫn chưa rõ về gia thế bối cảnh, mặc dù trẻ tuổi đẹp trai, nhưng không biết được tiền đồ sau này.
Lâu Phượng cảm thấy, anh Chu có nguy cơ lớn rồi.
Nhưng nhìn lại bản thân anh Chu, không hề có chút sốt ruột, còn uể oải ngồi dựa vào ghế nói chuyện với người ta, vô cùng nhàn tản.
Lâu Phượng chọc Đinh Tiễn, “Anh Chu của mày chẳng thấy gấp gáp tẹo nào.”
Đinh Tiễn: “Từ trước đến giờ cậu ấy đều thế rồi.”
Lâu Phượng: “Dựa vào gì chứ?! Anh ta coi thường Tô Bách Tòng hả? Vẫn chưa thích cậu à? Không đúng, mình cảm thấy anh ấy thích cậu thật, cậu nhìn xem, Hình Lộ Phi ở gần anh ấy như thế mà cũng không thấy anh ấy cười với chị ta, nhưng chỉ mới nói đôi câu với cậu là đã cười rồi, hơn nữa, hai người đứng cạnh nhau, vô hình trung mình lại có cảm giác ăn ý hài hòa lắm.”
Vừa dứt lời, Tô Bách Tòng đã để người ta khui một chai rượu chát, vừa rót rượu cho mình vừa trò chuyện với Đổng Chính Phi.
“Tôi nhớ ra cậu rồi, vừa nhận được huy chương vàng ở cuộc thi vừa rồi, nhà thiết kế của công ty tôi cũng có nhắc về anh với tôi, Đổng… Chính Phi đúng không? Ly rượu này tôi xin kính.”
Đổng Chính Phi nâng ly rượu lên, “Đúng vậy, nghe danh của tổng giám đốc Tô đã lâu.”
Tô Bách Tòng cười rót rượu, rồi lại nhìn sang mấy người Nguyên Phóng Lâu Phượng, nói với Đinh Tiễn: “Em cũng không cần giới thiệu à?”
Đinh Tiễn giới thiệu từng người một: “Anh Nguyên, bạn cùng phòng của em – Lâu Phượng, người kia là đàn chị Triệu Manh.”
Tô Bách Tòng nâng ly, “Cám ơn mọi người đã chăm sóc Tiễn Tiễn thay tôi.”
Người tai thính nghe là hiểu ngay, câu nói này của Tô Bách Tòng có ý cả, nhưng người biết quan hệ giữa Chu Tư Việt và Đinh Tiễn cũng chỉ có mình Nguyên Phóng và Lâu Phượng, hai người họ đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy tổng giám đốc Tô này có chuẩn bị mà đến.
Rồi lại đồng thời nhìn về phía Chu Tư Việt.
Vị thiếu gia kia đang lười biếng dựa vào ghế, hai chân dạng ra, vô tâm đưa tay ngoáy tai.
Đột nhiên Lâu Phượng cảm thấy sao anh Chu này trông lại xấu thế.
Nguyên Phóng lại rất rõ vẻ mặt này.
Người này đang cố kiềm nén trong lòng đây mà, thật ra Chu Tư Việt rất ít khi kiềm nén, từ năm nhất đã là người khiêm tốn, độc lai độc vãng, gần như không có chuyện gì có thể khiến cậu ta tức giận, luôn thờ ơ trước mọi chuyện.
Chỉ có một lần, khi lão Tào vì theo đuổi một cô em gái mà đã trộm robot của cậu ta đi tặng người ta, làm cậu phải sửa chữa một hồi, lúc ấy chính là có vẻ mặt này.