Trời đêm treo trên cao.
Xung quanh yên ắng như chết, tiếng rên rỉ du dương phập phồng, cao trào liên tục, khiến hai thân thể đứng nghe ngoài cửa cứng cả lưng, không dám quay sang nhìn đối phương.
Tiếng động này phát ra ở bên trong cửa, tiếng người nữ ngâm nhẹ đi kèm tiếng hừ khẽ nặng nề của nam, việc đã xong.
Hai đứa trẻ thuần khiết đứng ở cửa, mắt lớn mắt nhỏ trừng một hồi, chốc sau lại quay đầu đi chỗ khác nhìn bốn phía.
Cho đến khi Chu Tư Việt nắm tay thành quyền đặt bên miệng, ho khan một tiếng rồi nhìn sang cô, ý hỏi cô có muốn rời đi không.
Đinh Tiễn khẽ gật đầu, Chu Tư Việt xoay người dẫn cô rời đi.
Phòng ngầm dưới đât su ám ẩm ướt, lúc đi cầu thang đi lên, bất chợt cậu đổi tay cầm túi xách của Đinh Tiễn, để tay kia nắm lấy cô dắt đi, Đinh Tiễn lặng thinh nhìn theo, tay nắm lại.
Sau đó cứ dắt nhau như thế cho đến cửa khách sạn.
Chu Tư Việt buông cô ra, cúi đầu: “Chứng minh thư.”
Đinh Tiễn cúi xuống lấy trong túi xách ra đưa cậu, sau đó đứng ở cửa, nhìn cậu cầm hai tấm chứng minh thư đến quầy lễ tân.
Nhân viên lễ tân: “Mấy phòng?”
“Hai phòng.” Cậu đứng nghiêng, tay chống lên mặt quầy, hơi cong lưng.
Nhân viên lễ tân gõ lạch cạch, sau đó ngẩng đầu lên, “Xin lỗi anh, chỉ còn lại một phòng giường lớn thôi. Quốc khánh có nhiều khách nên gần như đều kín phòng cả. Xin lỗi.”
Chu Tư Việt quay đầu nhìn Đinh Tiễn, rồi quay lại lạnh nhạt bảo: “Một phòng đi.”
“Vâng.” Nhân viên lễ tân nhập thông tin, sau đó đưa thẻ phòng cho cậu, Chu Tư Việt ngoái lại nhìn Đinh Tiễn, ra hiệu cô vào đi.
Đinh Tiễn đỏ mặt, siết chặt túi trong ngực, né tránh ánh mắt của nhân viên lễ tân mà đi theo sau.
Sự xấu hổ gần như nhấn chìm cô, chỉ còn dư lại mỗi ý nghĩ, ấy vậy mà cô lại đi thuê phòng với Chu Tư Việt… Lúc đi lên lầu, toàn thân bước đi không chút sức lực như đạp phải cây bông, thế nhưng lại thấy nóng.
Đợi đến lúc cô ý thức được, í, hình như mình có thể về ký túc xá ngủ mà, nhưng cô lại rất hưởng thụ cảm giác được cậu sắp xếp mọi thứ.
Có vẻ Chu Tư Việt rất thành thục, đeo balo, bóng người cao lớn đi trong hành lang dưới ánh đèn mờ, chỉ chốc lát sau đã đến phòng của bọn họ.
Vừa đẩy ra cửa, là phòng đơn, chỉ có một giường lớn.
Cô ngạc nhiên nhìn Chu Tư Việt, cậu đấy cửa đi vào, lấy thẻ ra mở cửa phòng, ngón tay đặt trên khóa cửa, ngoái đầu lại nhìn cô, thấy cô còn chần chừ thì thúc giục: “Vào đi.”
Đinh Tiễn đi vào rồi đóng cửa lại.
“Cậu thu dọn rồi ngủ đi, tôi đợi đến bốn giờ sẽ đi.”
Theo bản năng Đinh Tiễn nhìn lên đồng hồ treo tường, đã hai giờ sáng rồi.
Dứt lời, Chu Tư Việt nghiêng cổ cởi balo đeo chéo trên lưng xuống ném lên salon, xoay người vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi đi ra, nước nhỏ tong tong, chỉ lau qua cho có chứ không lau khô, sau đó lấy thuốc và bật lửa đi ra ban công hút.
Hành trình hai ngày đi tàu vất vả, người đã mệt lắm rồi, dù gì cô còn ngủ trên tàu bốn tiếng, chứ cậu chưa từng chợp mắt chút nào, vành mắt đã thâm đen rồi.
Đinh Tiễn đặt túi xuống, đi ra theo, dựa vào cửa kính nói chuyện với cậu.
“Cậu đi làm gì?”
Chu Tư Việt cúi đầm ngậm thuốc lên miệng, liếc nhìn cô, quẹt bật lửa một cái “tách”, ngọn lửa bùng lên, cậu cúi đầu đưa điếu thuốc lại gần châm lên, đốm lửa lập lòe, cậu nhả một vòng khói ra rồi nói: “Đi về sửa lại tài liệu viết báo cáo, cậu tưởng là đi chơi thật à?”
Vừa nghe phải viết luận văn, Đinh Tiễn lập tức nhăn nhó nhìn cậu, “Á, ai cũng phải viết hả?”
Chu Tư Việt ngậm điếu thuốc cười, nói: “Các cậu không cần, tôi viết là được rồi.”
“Là ý của thầy Diệp?” Có vẻ Đinh Tiễn cũng đoán được.
Cậu gật đầu, lấy điếu thuốc xuống đặt bên mép, thở ra một ngụm, hỏi cô: “Chưa đi ngủ à?”
Đinh Tiễn nhìn cậu rõ như mặt gương, hai mắt sáng lên, giọng vừa êm lại kiên định: “Chu Tư Việt, cậu sợ sáng mai đi ra ngoài bị người ta bàn tán hả?”
Động tác hút thuốc khựng lại, gò má giật giật nhìn cô.
Tiểu cô nương bước đến hai bước, dựa vào lan can trên sân thượng, tự giễu cười: “Có phải năm đó tớ bảo không muốn cậu tiếp xúc gần với tớ tránh bị người ta nói ra nói vào đã làm tổn thương cậu không?”
Chu Tư Việt cúi đầu nhấp môi dưới, không lên tiếng, thuốc kẹp trên tay không hút, tích tụ tàn.
Đinh Tiễn lại cười, “Thật ra năm đó tớ giận cậu quá, vì cậu cứ luôn có thái độ lúc gần lúc xa làm tim tớ đập rộn lên, lúc thì đối tốt với tớ, lúc lại quẳng tớ ra một bên, vui vẻ thì đùa đôi lần, mất hứng thì ngó lơ tớ, hôm ấy nhất thời tức giận nên mới nói vài lời như vậy với cậu.”
Đêm khuya thanh vắng, tinh tú đầy trời chợt lấp lánh.
Đối mặt với lời tố cáo của Đinh Tiễn, Chu Tư Việt nheo mắt cẩn thận suy nghĩ, rồi không đồng ý, “Tôi lơ cậu bao giờ? Không phải lần đó chủ động giảng bài cho cậu à?”
“Có, do cậu không nhớ thôi.”
Chàng trai không thừa nhận, “Không có.”
Tiểu cô nương sốt ruột, dựa vào lan can, người đổ về trước, “Có thật mà, cậu có nhớ suýt nữa cậu đã làm Lưu Tiểu Phong khóc không, chẳng qua người ta chỉ ngồi chỗ cậu có một lúc mà cậu dữ dằn đuổi người ta về, sau lần đó, tớ nói chuyện với cậu mà cậu cũng không thèm để ý đến tớ, hơn nữa khi ấy cậu bạn nhiều, ai cũng trò chuyện được, mỗi lần không để ý đến tớ là lúc nào bên cạnh cũng sẽ có một đống bạn mới nhảy ra, y chang mấy kẻ xu nịnh.”
Nói xong câu cuối cùng, Đinh Tiễn cũng không dám quá lớn tiếng, nhỏ giọng thầm thì.
Thế nhưng vẫn bị cậu nghe thấy, Chu Tư Việt dập thuốc, xách tai cô, “Tôi thấy cậu ngứa da rồi đấy.”
Đinh Tiễn sợ nhột, nhất là hai tai – nơi nhạy cảm nhất, vừa né vừa xin tha: “Sao phải động thủ chứ?”
Hai người đùa giỡn ầm ĩ một hồi, Đinh Tiễn bị dồn đến trong góc tường, dáng người cao lớn của Chu Tư Việt chặn trước mặt cô, che khuất ánh sáng sau lưng, một tay che trên đỉnh đầu cô như giam cầm. Đinh Tiễn đẩy ngực săn chắc gần trong gang tấc đi, “Cậu đừng quấy rầy nữa, tớ đang nói chuyện rất nghiêm túc với cậu đấy.”
Chu Tư Việt nghiêng người dựa vào cửa kính, ung dung nhìn cô, dáng vẻ rửa tai lắng nghe, lời ít ý nhiều nói: “Nói đi.”
“Tớ sẵn lòng đi theo cậu.” Đinh Tiễn nói, “Đặc biệt sẵn lòng.”
Có mấy lời đến hôm nay bỗng trở nên cẩn thận, vì quá thích, nên khi thật sự phơi bày những thứ đó lồ lộ ra trước mắt cô, bảo cô phải đưa ra chọn lựa, là lập tức lại có vài vấn đề nảy sinh.
“Trước kia tớ nhát gan, hèn nhát, tự ti, nhạy cảm, đa nghi, lại còn rất thích khóc nhè, cuối cùng lại cứ để cậu phải thu dọn cục diện thay tớ, làm việc gì cũng trông trước trông sau sợ sai, nhưng càng như thế thì càng lộ nhiều sai sót, đợi tới lúc tới phát hiện ra, thì đã không kịp hối hận nữa rồi.”
“Lúc tớ học lại, dồn hết sức liều mạng mà học, nói thật lúc không có cậu, tớ đâu nghĩ nhiều như thế, nhưng cậu vừa xuất hiện là tớ lại rối cả lên, Sa Địch nói như vậy không được, tớ bị cậu nắm chặt quá rồi, không phải điềm tốt.”
Hòa cùng ngân hà đầy trời, từng chuyện cũ xuất hiện, Đinh Tiễn liên miên với cậu về một vài chuyện.
Chu Tư Việt nghiêm túc cau mày lắng nghe, tổng kết lại câu cú lộn xộn không mạch lạc của cô, rút ra một tư tưởng chính, đó chính là —— sợ cậu chẳng qua chỉ là nhất thời nổi hứng, sợ chia tay, sợ sau này sẽ không làm bạn với nhau được nữa, không bằng cứ duy trì tình trạng trước mắt.
Cậu nghiêng người dựa vào cửa kính, sau màn thao thao bất tuyệt của cô, cậu nhìn cô chăm chú không chớp mắt.
Đinh Tiễn bị nhìn đến nỗi sinh sợ.
“Cứ làm chuyện cậu muốn, sai tôi chịu trách nhiệm. Dù có theo tôi hay không, tôi cũng sẽ không để cậu phải chịu uất ức, bảo đảm như thế đã đủ chưa?” Hiếm khi thấy cậu không cười, cúi đầu nhìn cô, dường như vào lúc này đến mỗi sợi tóc của cậu cũng toát lên vẻ nghiêm túc.
“Vậy chị Hình Lộ Phi thì sao?”
“Liên quan quái gì đến cô ấy.” Trên mặt cậu lại xuất hiện nụ cười như có như không.
“Chị ấy thích cậu đó.”
“Liên quan quái gì đến tôi.”
“Tớ sợ chị ấy…”
Cậu ngắt lời: “Liên quan quái gì đến cậu?”
“A piiii, cậu đang qua quít với tổ chức đấy biết không hả!”
“Từ bao giờ kiểu như Hình Lộ Phi lại có thể khiến cậu căng thẳng thế hả?”
“Vậy từ bao giờ kiểu như Tô Bách Tòng cũng có thể khiến cậu căng thẳng hả?”
“Tôi căng thẳng?” Cậu nhìn cô như cười nhạo, rồi lại khôi phục dáng vẻ nhướn mày phách lối thường này: “Bóc phét.”
Ăn ý đáp lại, Đinh Tiễn dỗ cậu: “Là vậy là vậy.”
Hai người cùng nhìn đối phương mà cười, cậu thong dong tự tin nhìn cô, dường như đang đợi cô từ từ thay đổi quan hệ này.
Chu Tư Việt đợi trong phòng hai tiếng, đúng bốn giờ sáng liền rời đi trước.
Trong hai giờ đó cậu ngồi trên ghế viết chương trình, quá nửa đêm Đinh Tiễn không gắng gượng nổi nữa, ôm gối say giấc, trước khi ngủ còn không quên líu ríu với cậu, “Cậu cũng ngủ đi.”
Chu Tư Việt sửa chăn đắp lại cho cô, rồi mở lap lên ngồi trên ghế, trong hộp thư là mấy bức thư giáo sư Diệp gửi mấy ngày trước từ Đài Loan, cậu mở ra đọc hết, nội dung rất nhiều, đọc được nửa lại không nhịn được ngồi ngủ trên ghế một lúc.
Đến khi tỉnh lại thì đã là bốn giờ mười phút.
Chu Tư Việt day huyệt thái dương, dọn dẹp đồ đạc rồi rời đi, thuận tiện gọi giúp cô bữa sáng vào lúc bảy giờ, sau đó mới khóa cửa lại rồi rời đi.
Tia nắng sớm hé lộ, lúc Đinh Tiễn thức giấc thì trong phòng đã trống trơn không bóng người, Chu Tư Việt đã đi rồi, trên tủ đầu giường còn có một tờ giấy nhắn, chỉ một hàng chữ đơn giản.
Gọi đồ ăn sáng cho cậu rồi, ăn xong hãy đi về đến trường thì tìm tôi, đi trước đây.
—— Chu.
Chữ cậu cứng cáp mạnh mẽ, nhớ lại lúc trường trong giờ Văn Chiêm Văn Lệ từng nói, những người từng tập thư pháp mới có được sức bút, thế nhưng cậu lại rất lười, lúc làm bài thi chỉ muốn tiết kiệm sức lực nên chữ viết rất cẩu thả, phí cả bàn tay chữ đẹp.
Thời gian sau đó lại quay về bình thường.
Thi thoảng Chu Tư Việt trở lại phòng ngầm dưới đất, phần lớn thời gian đều ở thư viện với Đinh Tiễn, thời gian Đinh Tiễn ở ký túc xá cũng dần ít đi, cứ hết tiết là lại làm ổ trong thư viện với Chu Tư Việt viết chương trình, gần như ba người trong phòng đều biết cô có một anh Chu.
Thay nhau theo Lâu Phượng nhiều chuyện hỏi:
“Ây da, cậu với anh Chu sao rồi?”
Đinh Tiễn suy nghĩ, rồi vừa đọc sách vừa nói: “Thỉnh thoảng ăn cơm, thảo luận hy vọng, rất tốt.”
Mấy người vỗ bàn tỏ ý: “Hẹn đi ăn cơm đi chứ! Không mời bạn cùng phòng ăn cơm thì tính là bạn trai cái gì nữa!”