“Đi châu Phi?”
Một câu nói của Chu Tư Việt đã khiến cô thanh tỉnh, bật dậy khỏi giường, đẩy đầu cậu đang chôn trước ngực mình ra, “Đợi —— Đợi đã.”
Chu Tư Việt chống người, cúi đầu nhìn cô, “Ừ?”
“Cậu đi châu Phi làm gì?”
“Hạng mục giữ bí mật, đi cùng giáo sư Diệp, không thể nói với cậu được.” Cậu cúi đầu, khẽ hôn lên cô, từ mí mắt cho đến khóe môi.
Môi cậu rất mềm, ma sát lên da Đinh Tiễn làm cô run lên, cả người mềm nhũn ra, lại nằm xuống lần nữa, vòng hai tay ôm cổ cậu, “Đi bao lâu vậy?”
“Cỡ một tháng.”
Chẳng qua chỉ là tạm thời chia xa, Đinh Tiễn cũng biết, sau này hẳn sẽ có không ít những lần chia lìa như thế này, nhưng cũng không nén nổi được cảm xúc, “Mới năm hai thôi mà, giáo sư Diệp nghiêm khắc với cậu quá.”
Đầu tóc xù của Chu Tư Việt cạ vào cổ cô, thấp giọng nói: “Không sớm.”
“Hả?” Đinh Tiễn không hiểu.
Cậu ngẩng đầu, ánh mắt nhìn cô đầy thâm thúy, thấp giọng mở miệng: “Nếu bảo sớm, thì bây giờ ở tuổi này con cũng biết đi rồi.”
“…”
Đúng là Đinh Tiễn khá mong đợi, không biết con của cậu sẽ trông như thế nào, hẳn là không già dặn như cậu, nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến, nếu sau này thật sự có một ngày như thế, có thể sinh một Chu Tư Việt phiên bản nhỏ cho cậu, là cô lập tức sôi sục.
“Sau này cậu đừng thức đêm nữa, cũng đừng hút thuốc nữa, phải chăm sóc bản thân tốt nhé, tương lai chúng ta còn dài thế mà.”
Cô ôm lấy eo, ngẩng đầu nhìn cậu.
Chu Tư Việt chống một tay lên giường, người căng cứng, ánh mắt khẽ biến, cúi đầu nhìn cô.
“Được chứ được chứ.”
Tay cậu nhẹ nhàng gỡ tóc rối trên đỉnh đầu cô, yết hầu lên xuống, “Được.”
Đinh Tiễn luôn cảm thấy giữa hàng lông mày cậu có khí lạnh, trừ lúc ý loạn tình mê thì ánh mắt sẽ nhuốm màu tình dục, chứ lúc bình thường hai người dính nhau, ánh mắt của cậu luôn trong trẻo thanh lạnh. Người không biết cậu thì cảm thấy cậu thanh cao cấm dục, còn người hiểu cậu, cảm thấy tầm mắt cậu rộng rãi, khoan dung hiền hòa.
Đinh Tiễn không cách nào tưởng tượng được tương lai của cậu.
Người như thế, ông trời nên đối đãi sao đây?
Bất kể ông trời có đối đãi thế nào, dù có lưu lạc tận chân trời, cô cũng sẵn lòng bước đi cùng cậu.
Không dằn nổi lòng, cô hôn nhẹ lên trán cậu, ôm mặt cậu rồi vỗ nhẹ lên gò má: “Tớ phải nuôi cậu trắng trẻo mới được.”
Cô nói.
Chu Tư Việt còn nghiêm túc nghiêng đầu suy nghĩ, “Tớ có thể nuôi cậu cao lên chút không?”
“Cậu chê tớ lùn hả?” Cô nhướn mày.
Chê bai kiểu này cậu có thể nói đầy một rổ.
“Hôn mỏi, ôm không thoải mái, cách gần thế mà chỉ có thể thấy được đỉnh đầu cậu.”
“Vậy thì cậu đi mà tìm một mét sáu tám đi, nhìn bà chị Dương Thuần Tử có vẻ là một mét sáu tám đấy, không thì là bà chị Hình Lộ Phi kia kìa, hẳn là một mét bảy mấy nhỉ? Nếu cậu thích thì có thể để bọn họ ôm hôn —— ” Giọng nói thấp dần, trực tiếp bị người ta chặn lại, “Ưm ưm —— “
“Thế mà cũng ghen, ngốc đấy hả.”
Đinh Tiễn giùng giằng muốn nói gì đấy, nhưng bị cậu vững vàng chặn lại, không cho cơ hội.”
“Ưm ưm —— “
Đinh Tiễn điên cuồng giãy giụa.
“Đừng lộn xộn nữa —— “
Trên người cậu không thoải mái, Đinh Tiễn lại không nghe theo, “Cứ thích lộn xộn đấy!”
“Phục cậu rồi.”
Chu Tư Việt buông tay ra, xoay mình xuống giường rút bộ quần áo đi tắm.
Đinh Tiễn ngồi trên giường, gào lên với bóng lưng cậu, “Cậu sợ rồi chứ gì!”
Chu Tư Việt quay đầu nhìn cô, nhếch miệng cười, rồi bỗng ném quần áo đi, lê dép xoay người đi về lại, kéo người lại bấm hai tay xuống giường, nửa người đè xuống, “Lặp lại lần nữa? Ai sợ hả.”
Đinh Tiễn như bị điểm huyệt cười, không ngừng cười khanh khách ở dưới người cậu, vừa nhận sai vừa xin tha.
Cô rất sợ nhột, lúc chưa bị đụng thì còn ổn, nhưng hễ chạm vào điểm nhạy cảm thì dù đối phương không động đến cô, chỉ cần giơ tay thôi cũng có thể làm cô cười hoài không dứt.
Trong xương cốt Chu Tư Việt vẫn có chủ nghĩa đàn ông.
Ầm ĩ một hồi, Đinh Tiễn phải ngoan ngoãn ôm cậu nhận thua thì cậu mới bỏ qua, mới chịu đi tắm.
…
Cuối tháng năm là trận chung kết cuộc thi Châu Á – Thái Bình Dương.
Có người lên tieba mở topic truyền hình trực tiếp trận chung kết, một lần nữa Chu Tư Việt lại trở thành tiêu điểm của ngàn con mắt, điều này bình thường Đinh Tiễn cũng có thể phát hiện, bây giờ độ chú ý của cậu dường như lại cao thêm, còn có người chạy đến khoa xin số của cậu.
Chuyện là hôm đó lúc ăn cơm, Nguyên Phóng vô tình lỡ miệng, nói có một cô gái bên khoa luật hào hứng đến khoa bọn họ xin số của Chu Tư Việt.
Đinh Tiễn vừa nghe là hai tai lập tức dựng đứng, căng thẳng nhìn Chu Tư Việt, “Thật?”
Chu Tư Việt đã ăn xong, ngồi dựa ra sau ghế nghe bọn họ tán gẫu, lạnh lùng ừ một tiếng.
Đinh Tiễn không để ý đến cậu nữa, cúi đầu dùng đũa đảo cơm.
Nguyên Phóng lắm mồm kể vụ việc tỏ tình trước đó, Chu Tư Việt đạp cậu ta một cước nhưng vẫn không hiệu nghiệm, vẫn đang không ngừng lải nhải: “Lão đại cũng không nói nhiều với cô ấy đâu, trực tiếp cự tuyệt, đúng là siêu cấp đàn ông mà!”
Không chút thay đổi tẹo nào, quả nhiên vẫn là khổng tước mời ong gọi bướm mà, Đinh Tiễn vừa đảo cơm vừa tức giận lựa hết ớt xanh ra.
Chợt trong đĩa có thêm một đôi đũa.
Đinh Tiễn ngẩng đầu.
Chu Tư Việt đã sớm ăn xong bỗng lại nhặt đũa lên, gắp ớt xanh ra hộ cô, đặt ngay ngắn xuống bên cạnh, cúi đầu nghiêm túc lấy đầu đũa gõ nhẹ lên mép hộp cơm, thành thục làm xong liền đặt đũa xuống, hai tay ôm ngực dựa ra sau.
Đinh Tiễn vẫn còn nhìn cậu chăm chú.
“Nhìn tớ làm gì? Mau ăn đi.”
Chu Tư Việt chỉ vào hộp cơm.
Nói thật, cô chẳng hề ngăn cản nổi chàng trai này dịu dàng được.
Giấm chua vừa nãy tan thành mây khói, trong lòng chỉ còn lại một hũ mật ong.
Cậu biếng nhác, cậu bất hảo, cậu lạnh lùng, cậu dịu dàng, thậm chí cả Chu Tư Việt có phần chủ nghĩa đàn ông.
Cũng luôn làm cô khó mà quên được, thích đến tận trong xương.
Coi như Nguyên Phóng được mở rộng tầm mắt rồi, hơn nữa lại còn thề, sẽ không bao giờ ăn chung với hai người họ nữa.
…
Chung kết cuộc thi Châu Á – Thái Bình Dương, Thanh Hoa đối đầu với đội của trường đại học khoa học kỹ thuật Trung Quốc, thi đấu tính theo hệ thống điểm.
AK-t3 của Chu Tư Việt đã được sửa đổi trên trình độ nhất định, hơn nữa trước một tuần khi sắp tái đấu, Chu Tư Việt đã tạm thời thêm vào bộ điều khiển thiết bị máy bay không người lái, đưa thêm chế độ giám sát, cấu hình này rất hiếm gặp trong robot đối chiến, nhưng quả thật cũng làm hai mắt giáo sư Diệp sáng lên.
“Nếu có thể vận dụng trang bị đối chiến kiểu này vào quốc phòng thì cũng là điểm sáng đấy.”
Chu Tư Việt: “Có thể dùng để rà phá bom mìn.”
Diệp Từ Lâm tán thưởng nhìn cậu, “Thử rồi hả?”
Chu Tư Việt đeo kính bảo hộ, hơi ngồi xổm trên đất, một tay chống đùi, chỉnh lại AK-t3 một lần nữa, rồi lúc này mới đáp: “Chưa ạ, vẫn còn đang nghiên cứu thuật toán, chuẩn bị thử.”
Diệp Từ Lâm nói: “Em có thể xem thuật toán của Đổng Chính Phi thử, cậu ta là người cứ đâm đầu vào chỗ có vấn đề, dễ đi vào ngõ cụt, không lanh lợi bằng em, nhưng quả thật rất vững về mặt kỹ thuật. Hai em có sở trường riêng, nếu có thể thành công về hạng mục này thì đều có lợi với cả hai, nên làm tốt vào.”
“Vâng.”
Tối hôm diễn ra chung kết, trường học cho bốn mươi người của khoa máy tính năm một năm hai vào xem.
Dưới sự tổ chức của Lâu Phượng, cô nàng tập kết lại hai mươi cô gái không quá hứng thú với robot nhưng giọng cực lớn lại cùng đến cổ vũ tiếp sức cho Chu Tư Việt.
Trong bầu không khí khí thế ngất trời ở hiện trường, cùng cạnh tranh cao thấp với các cô gái của đại học khoa học bên cạnh!
Chỉ cần AK-t3 của Chu Tư Việt đánh đối phương là bọn họ liền ré lên kêu gào ủng hộ, không khác gì đi cổ vũ bóng đá cả, chỉ thiếu nước trong tay cầm hai bông tua cổ vũ mà thôi.
Dĩ nhiên các cô gái ở đại học khoa học cũng không chịu yếu thế.
Lúc tuyển thủ đối phương khi bàn thắng, cũng không quên tranh thủ gân giọng đáp trả.
Trên sân đấu va chạm kịch liệt, dưới sân khấu cũng cuồng loạn không ngừng.
Ngay cả bạn học Tiểu Trương trong sân cũng nhìn đến ngây người, liếc mắt nhìn chàng trai đang chăm chú thi đấu trên sân, chậc chậc hai tiếng: “Bạn gái Chu Tư Việt đúng là cừ thật đấy.”
Đinh Tiễn ôm mặt, chẳng hề muốn bị người ta nhận ra.
Cô kéo Lâu Phượng, “Im lặng xem là đủ rồi.”
Lâu Phượng lườm cô, “Cậu thì biết gì, thi đấu kiểu này phải có khí thế như vậy đấy!”
Nói rồi Lâu Phượng gào lên sân: “Wow wow!! Chu Tư Việt! Anh là giỏi nhất!”
Ngay sau đó là một chuỗi vang, “Chu Tư Việt giỏi nhất!”
Chàng trai đeo kính đứng trên sâu im lặng chuyên chú, ngũ quan tinh xảo, môi mím chặt, không chút bị quấy rầy bởi bầu không khí nóng rực này, nghiêm túc điều khiển người máy. Thế tấn công của cậu rất mạnh, sức của robot cũng rất đủ, và thiết kế bước ngoặt cũng đã đưa cậu phát huy đến trình độ cao nhất, chỉ cần có thể đánh trúng đối phương là đều dùng lực lớn nhất, nhiều lần đánh ngã đối thủ vật xuống đất, tiếng sắt va chạm vang lên đầy chói tai.
Vô hình trung, vốn các cô gái không thích xem dần phát hiện bản thân đã bị cuốn vào không biết tự bao giờ.
“Cậu ấy đẹp trai thật đấy, ánh mắt chuyên tâm chưa kìa.”
“Sao trước kia mình chưa gặp cậu ấy nhỉ?”
Người ta ngày nào cũng ở phòng thí nghiệm, bộ các cô thấy được chắc.
Lâu Phượng liếc nhìn Đinh Tiễn, ý là —— cậu nhìn đi.
Đinh Tiễn cũng không cảm thấy vui vẻ.
Thời gian chỉ còn lại mười phút cuối cùng, Đinh Tiễn đưa mắt nhìn tỷ số trên sân.
18:10
Chu Tư Việt dẫn đầu khoảng cách lớn, đội trưởng đội đại học khoa học dường như khá sốt ruột, chau mày lại, ngay cả bàn tay cầm điều khiển cũng bắt đầu run lên. Chợt AK-t3 phát lực, nhanh chóng trượt đến trước mặt đối thủ, khung gầm quay nhanh lên, mấy tấm sắt tạo ra tiếng két ồn ào, ánh lửa bắn tung tóe, lấy tốc độ nhanh như chớp không kịp bịt tai lập tức gỡ tay của đối phương xuống
Cánh tay sắt bị quăng lên mặt đất, phát ra tiếng rầm nặng nề, lại lăn xe mấy mét mới hoàn toàn yên tĩnh.
AK-t3 chậm rãi phát ra âm thanh đầy máy móc: K.O!
Sau đó từ từ trượt đến cạnh Chu Tư Việt, thu tay chân vào, mập mập lùn lùn như đầu củ cải đứng ngay ngắn ngoan ngoãn.
Tiếng vỗ tay bùng nổ trên sân khấu.
Chàng trai đứng yên, cúi đầu cười với AK-t3.
Cảm xúc của loài người, nó có thể hiểu không?
Hẳn là có nhỉ.
Vậy thì sao? Dù trước khi ngã xuống có ra sao, không phải vẫn đứng lên rồi sao?
Hoa có hương thơm.
Cỏ có sắc xanh.
Cây có tươi tốt.
Thế giới vẫn tốt đẹp.
Còn cậu thì sao?
Vẫn đầy nhiệt huyết!
…
Chu Tư Việt xuống sân khấu, người của bên đại học khoa học đến trò chuyện mấy câu, Đinh Tiễn im lặng ngồi yên trên khán đài đợi cậu giải quyết xong mọi chuyện rồi đến tìm cô.
Ai ngờ, Lâu Phượng lại giơ cao hai tay hô to một tiếng, “Anh Chu!!”
Một cô gái ở bên kia hỏi với vẻ nghi ngờ: “Không phải đây là anh Chu bạn trai Đinh Tiễn đấy chứ?”
Lâu Phượng lớn tiếng: “Đúng thế!”
“…”
“…”
“…”
Hai mươi mấy cặp mắt đều nhìn chằm chằm người đàn ông đẹp trai được người ta vây quanh kia.
Không phải là đồ thô bỉ à?!
Lâu Phượng nói nhỏ một tiếng: “Còn lâu anh Chu mới là người thô bỉ như mọi người nói nhé, anh ấy cực kỳ lợi hại lắm luôn, người cũng tốt nữa, đối xử với Tiễn Tiễn nhà bọn mình rất tốt.”
Đinh Tiễn bóp chân Lâu Phượng, ý bảo cô nàng im miệng đi.
Thật ra cô không muốn giải thích nhiều, cũng không muốn người ta chú ý đến cô và Chu Tư Việt, cậu tốt đến đâu, chỉ cần cô biết.
Chu Tư Việt nghe tiếng nhìn sang, lại nói mấy câu với bên đại học khoa học rồi đi về phía bên này, một thân thoải mái, tóc cũng xuề xòa, thoạt nhìn có vẻ điển trai biếng nhác.
Cậu chào Lâu Phượng trước, “Các cô cũng đến à?”
Thật ra trước kia đi trên đường, dù có tình cờ gặp thì Chu Tư Việt cũng rất ít khi chủ động chào hỏi Lâu Phượng, vì cậu bị cận nhẹ lại không hay đeo kính, nên cũng không nhận ra người đến.
Lâu Phượng đau lòng nói chuyện này lại với Đinh Tiễn, anh Chu càng ngày càng lạnh lùng, gần đây gặp cô cũng không để ý quá.
Đinh Tiễn lại nói chuyện này lại với Chu Tư Việt, bảo sau này cậu thấy chị Phượng thì đừng phớt lờ cô ấy được không? Người ta thích cậu mà.
Chu Tư Việt còn cười nhạo cô một lần, cậu khoan dung thật đấy.
Đinh Tiễn tin Lâu Phượng mà cũng tin cậu, “Chẳng qua cô ấy sùng bái cậu thôi.”
Chu Tư Việt nhìn cô một lúc, xoa đầu cậu đồng ý.
Sau đó khi ở trên đường có gặp phải, cậu sẽ chủ động chào hỏi, vì chuyện này mà Lâu Phượng còn chủ động chạy đi nói với Đinh Tiễn, trời má ơi, hôm nay người đàn ông của cậu còn chủ động nói chuyện với mình.
“Nói gì?”
Lâu Phượng nói: “Chào em.”
“…”
Có điều Lâu Phượng vẫn cứ vui vẻ.
Đinh Tiễn nói: “Cậu vui là được rồi.”
Lâu Phượng kích động nói với Chu Tư Việt cuộc thi tối nay xuất sắc thế nào, khoa trương bày tỏ nói mình suýt nữa đã khóc.
Chu Tư Việt cười nhạt, nói với cô ấy, “À, Nguyên Phóng cũng ở đây.”
Lâu Phượng đỏ mặt, thẹn thùng cúi đầu: “Đang yên đang lành, anh nhắc đến anh ta làm gì.”
Chu Tư Việt cười, lúc này mới nhìn sang Đinh Tiễn nói: “Giáo sư Diệp mời ăn khuya, xuống đây đi.”
Lâu Phượng đẩy cô: “Cậu mau đi đi!”
Đinh Tiễn và Chu Tư Việt sóng vai rời đi, các cô gái cổ vũ quả thật không nhìn ra Chu Tư Việt thô bỉ chỗ nào, rõ ràng khí chất tuyệt thế kia mà.
Đây không phải là hot boy của trường sao, tía má ơi.