Gió ngoài ô cửa lùa vào, mang theo mùi hương hoa quế nhàn nhạt.
Lúc này trong lớp học chỉ còn lại tiếng đọc bài oang oang, các bạn học đã bắt đầu tiết tự học rồi, chẳng ai chú ý đến bên này cả, bọn họ cứ thế lúng túng ôm cánh tay một phút, cho đến khi Tống Tử Kỳ đột ngột quay lại nói:
“Tư Việt, ở cổng trường mới mở quán cơm, trưa nay chúng ta —— “
Thế là thấy một màn đầy khiếp đảm này, miệng há to thành hình chữ O, ánh mắt đưa qua đưa lại giữa hai người họ, lẩm bẩm nói: “Tao đi ăn một mình vậy.” rồi che miệng quay lên.
Đinh Tiễn cơ hồ đồng thời hất tay Chu Tư Việt ra, như ném củ khoai nóng phỏng tay đi.
“Bịch —— ” một tiếng, tay của thiếu niên đập xuống bàn.
Chu Tư Việt rên một tiếng đau đớn, chân mày nhíu chặt, nghiến chặt răng hít một hơi: “Cậu!”
Đinh Tiễn quay người đi, ngồi thẳng người hơi cúi đầu, lại đặt con búp bê lên bàn cậu, thấp giọng trịnh trọng giải thích: “Xin lỗi cậu, vừa nãy kích động quá, vì đây là lần đầu tiên có người tặng tôi quà nên… không điều khiển được cảm xúc, nếu không thì cậu nghĩ thêm chút nhé?”
Thiếu nữ dè dặt, câu nói đầu tiên lại khiến kịch tình thay đổi đột ngột.
Một mặt, Đinh Tiễn cảm thấy biểu hiện vừa rồi của mình quá kích động, sợ sẽ khiến Chu Tư Việt có hiểu lầm không cần thiết; mặt khác, Chu Tư Việt mới có ý định “đổi ý”, có thể cậu ta muốn lấy về tặng Đặng Uyển Uyển.
Chu Tư Việt hoàn toàn không hiểu nổi tâm tư kia của nữ sinh, càng không hiểu nổi là, chỉ một con búp bê thôi mà, tặng thì tặng rồi, có cái gì hay mà nghĩ chứ.
Thế là cậu nhíu mày, vừa xoa tay vừa giơ chân đạp vào ghế của Tống Tử Kỳ, Tống Tử Kỳ vừa quay đầu lại thì một con búp bê đập vào mặt cậu, đi kèm theo đó là âm thanh mất kiên nhẫn của thiếu gia: “Cho mày.”
…
Tống Tử Kỳ luống cuống nhận lấy con búp bê, hết nhìn Chu Tư Việt rồi lại nhìn Đinh Tiễn, mặt đầy khó hiểu.
Nhưng cả hai đều đã bắt đầu cúi đầu đọc sách, không ai nói gì.
Trên cành cây ngoài lớp học nở đầy hoa quế, gió thu đưa mùi thơm bay vào, trong gió lạnh thoáng tia rùng mình, đến cả hoa quế kiều diễm động lòng người cũng không hiểu nỗi lòng thiếu nữ.
Cách thời gian kỳ thi kiểm tra chất lượng chỉ còn hơn nửa tháng.
Đinh Tiễn gục mặt xuống bàn rên rỉ, ngay cả lông mày cũng sắp thành chữ 八 tiu nghỉu rồi, cằm đè lên tờ đề toán vừa làm xong, cúi mắt nhìn thấy con số 99 đỏ rực, nghĩ mãi không ra.
Vào năm 2003, điểm tối đa của các môn là một trăm hai, chín mươi chín chỉ mới là thành tích đạt tiêu chuẩn.
Đinh Tiễn thiên về môn xã hội nên thi toán tương đối kém, hồi thi đầu vào môn toán lại phát huy bình thường không cản trở, lúc này mới trải qua một kỳ nghỉ hè, đầu óc đã nhũn cả ra, nghe nói đề thi chất lượng của lớp trọng điểm rất biến thái, ngay cả Hứa Kha cũng chỉ thi được hơn một trăm điểm.
Đinh Tiễn nghiêng đầu liếc nhìn sang bên cạnh.
Vị trí bên cạnh đã trống, Chu Tư Việt bị giáo viên gọi lên phòng công tác, trên mặt bàn trống trơn là bài thi toán viết được nửa được bút đè lên.
Đinh Tiễn ngẩn người.
Đợi đợi đợi đã ——
“Tuyển Tập Đề Thi Olympic Lớp Mười (Một) “
Cô trợn tròn mắt, quét nhanh qua từng xấp đề.
Bắt đầu từ đề thứ ba trở đi, với kiến thức toán học hạn hẹp hiện nay của cô thì đã xem không hiểu rồi, hơn nữa có rất nhiều nội dung không được học, đúng là Tưởng Trầm không hề gạt cô.
Quả thật cậu ta đã học xong toán lớp mười rồi.
“Nhìn gì đấy?” Chẳng biết Khổng Sa Địch từ đâu xuất hiện, nhào cả người lên Đinh Tiễn, cười khanh khách ôm lấy cô, đặt đầu cô vào bộ ngực mềm mại của mình.
Khổng Sa Địch dậy thì thành công, mới lớp mười mà đã có bộ ngực đáng kiêu ngạo, lúc chạy bộ trong giờ học thể ngực sẽ đong đưa theo bước chân, thế là thành công biến Đinh Tiễn chạy theo bên cạnh trở thành tấm ván di động.
Đinh Tiễn giải cứu đầu mình ra khỏi ngực cô nàng, lại lần nữa nằm dài xuống bàn, thở dài một tiếng: “Cậu nói xem vì sao người ta phải học toán chứ? Chẳng lẽ sau này mua thức ăn còn phải dùng phương trình hàm số à?”
Khổng Sa Địch ngồi vào chỗ của mình, cũng thuận thế dựa cằm lên bàn cô, nhìn sang vị trí của Chu Tư Việt rồi nói: “Không biết, nhưng tớ nghe Tống Tử Kỳ nói, cái cậu ngồi cạnh cậu muốn đi thi đấy.”
Đinh Tiễn sửng sót: “Thi cái gì?”
Khổng Sa Địch: “Toán đó, cậu ta thi đầu vào được điểm toán tuyệt đối như thế không bị người ta để ý mới là lạ đó, cậu có biết Hứa Kha lớp mười hai không? Cũng thi đầu vào được điểm toán tuyệt đối nên được thầy giáo khuyên đi thi đó, có điều Hứa Kha hơi thảm, tham gia hai khóa đều không được thứ bậc cao.”
Đang còn nói thì Chu Tư Việt đã về, kéo ghế ra ngồi xuống cạnh Đinh Tiễn.
Khổng Sa Địch thức thời xoay lên.
Tống Tử Kỳ thấy cậu về thì chồm người qua, “Nói sao rồi?”
Chu Tư Việt cầm bút nhìn bài thi trên bàn, tiện tay viết xuống một đáp án, bút trong tay quay một vòng, thờ ơ nói: “Còn nói thế nào nữa.”
Tống Tử Kỳ liếc nhìn vở cậu, “Vậy rốt cuộc mày có đi không?”
Chu Tư Việt cúi đầu tiếp tục nhìn tờ đề, không nhanh không chậm viết cách giải ra, nhướn mày, “Không biết.”
Tống Tử Kỳ xì một tiếng: “Mày do dự cái gì, cơ hội tốt như thế, người khác muốn đi còn không được nữa là, dù không làm được cũng có thể vào đội tuyển quốc gia, chắc chắn vào thẳng Thanh Hoa Bắc Đại, rồi lấy thêm giải thưởng gì đó, có nhiều mặt mà.” Nói rồi lại liếc nhìn Đinh Tiễn, khẽ hất cằm, “Cậu nói thử đi tiểu quái thú?”
Bị chỉ đích danh bất thình lình làm Đinh Tiễn vốn đang cúi đầu hoảng hốt, a một tiếng, ngẩng đầu lên gật đầu như máy, “A, đúng thế, tốt lắm đó.”
Chu Tư Việt nhìn đề thi cười hừ một tiếng, không đáp.
Cười cái quái gì.
Đinh Tiễn thầm tự nhủ.
Người so với người, quả thực là tức chết người.
Người ta còn đang do dự vào Thanh Hoa hay Bắc Đại, nhưng cô lại chỉ có thể nhìn tờ bài thi chín mươi chín điểm không biết sai ở đâu này, cả đầu toàn là dấy chấm hỏi.
Cậu là đồ biến thái.
Lại âm thầm bổ sung thêm một câu.
Bỗng tờ bài làm biến thành gương mặt tuấn tú đầy giễu cợt của Chu Tư Việt, Đinh Tiễn cắn răng, lấy bút đâm xuống, sao lại phiền thế chứ!
“Xoẹt —— “
Bài thi bị kéo rách một đường.
Chu Tư Việt nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu lên, lơ đãng nhìn sang cô, rồi cũng hiểu được đại khái, thế là nhướn mày cười: “Chỉ học mỗi khoa xã hội hả? Cậu học lệch sẽ thiệt thòi đấy, sau này dù có học văn học lý cũng không tránh được toán.”
Đinh Tiễn tức giận đáp: “Chí ít toán bên khoa xã hội dễ hơn.”
Chu Tư Việt lắc đầu cười: “Bài thi này cũng dễ còn gì, thế mà cậu thi được chừng ấy điểm, tình hình hơi căng đấy.”
Bỗng Đinh Tiễn như cọng cỏ ũ rũ, không có lấy chút sức lực để cãi lại, cậu ta nói đúng, quả thật tình hình lúc này của cô rất tệ.
Đinh Tiễn dè dặt ghép hai mảnh bài thi bị xé vào với nhau, rồi lấy băng keo ở trong hộp bút ra, dùng miệng cắn xé, vừa dán vừa tự giận mình mà nói: “Tôi chỉ là mắm cá, không có lý tưởng xa vời gì, càng chưa từng nghĩ sẽ vào Thanh Hoa Bắc Đại, mục tiêu của tôi chính là thi vào một trường phổ thông ở tỉnh khác là được.”
Chu Tư Việt ngạc nhiên nhướn mày, có lẽ không ngờ tiểu cô nương còn đang mạnh miệng này lại bỗng ỉu xìu, không chống đỡ được, ngẩn người nói: “Đại học chính quy phổ thông ở tỉnh khác?”
Đinh Tiễn vừa dán bài thi vừa gật đầu: “Tôi muốn đi Hàng Châu.”
Cách nơi đây càng xa càng tốt.
Lúc nói câu này hai mắt Đinh Tiễn sáng lên, có thể nhận ra là cô thật sự thích Hàng Châu.
“Cậu đã đến Tây Hồ chưa? Đã thấy tháp Lôi Phong chưa? Có biết cầu Đoạn không*?”
(*Cầu Đoạn, hay còn gọi là Đoạn kiều/cầu gãy: là cây cầu bắc qua Tây Hồ ở Hàng Châu. Vào cuối đông, tuyết bên đầu cầu đón nắng thường tan trước, để lại nửa kia vẫn chìm trong một màu trắng. Và khi soi bóng trên mặt nước, cầu hiện lên như một cây cầu gãy.)Chu Tư Việt nhìn cô mỉm cười, vòng tay trước ngực, sát cảnh nói: “Bạch Nương Tử* thì gặp nhiều rồi!”
(*Theo truyền thuyết, cầu Đoạn chính là nơi hẹn hò của rắn tinh Bạch Nương Tử và chàng Hứa Tiên.)
Cuộc trò chuyện kết thúc, thiếu gia không để ý đến cô nữa.
Đinh Tiễn lại một mình vắt óc suy nghĩ bài thi, bài cuối cùng gần như là sai hết, cô lại lật giấy nháp viết công thức phương trình ra, kết quả đột nhiên bên tai truyền đến một câu: “Thật ra thì phong cảnh của Thiên An Môn ở Bắc Kinh cũng không tệ*.”
(*Đại học Thanh Hoa hay Bắc Đại đều nằm ở Bắc Kinh.)Bàn tay giải toán của Đinh Tiễn khựng lại, cô hơi ngẩng đầu lên, “Hả?”
Chuyển tới còn chưa đến hai tháng, những khu thắng cảnh nổi tiếng này bình thường đều rất đông người, với cả trong nhà có nhiều chuyện, Diệp Uyển Nhàn cũng sẽ không dễ cho cô đi.
Chu Tư Việt lật bài thi nửa trêu nói: “Đi xem ảnh chân dung của Mao chủ tịch đi, để ngài ấy chỉ cho cậu con đường tươi sáng.”
Đinh Tiễn nhỏ giọng coi thường: “Lên lớp cũng nghe không hiểu thì còn có thể chỉ được đường sáng gì.”
Chu Tư Việt: “Một người sống sờ sờ ngồi cạnh đây mà không biết hỏi à?”
Đinh Tiễn xen vào: “Cậu cũng đâu có nghe giảng, tôi hỏi cậu cậu biết tôi nói gì không?”
Chu Tư Việt tiện tay cầm lấy cuốn vở trên bàn đập lên đầu cô, lực không nặng lắm, lại rất tự nhiên: “Không nghe giảng cũng giỏi hơn cậu.”
Đinh Tiễn trợn mắt nhìn cậu, nhưng trong lòng lại chẳng bài xích chút nào, bất ngờ là còn cảm thấy ngọt ngào.
Nam sinh học lớp khác quen Chu Tư Việt đi ngang qua cửa sau, thấy cậu đang đùa giỡn cùng một nữ sinh thì huýt sáo, đứng ngoài hành lang đùa đôi câu thêm mắm thêm muối.
Đinh Tiễn nhìn sang, ánh mắt mờ ám của cậu ta cứ di qua di lại giữa hai người.
Cô vội vàng xoay người, giả vờ cúi đầu giở vở.
Chu Tư Việt lười biếng dựa ra sau ghế, cũng lười tiếp lời.
Nam nữ cấp ba ngồi cùng bàn luôn rất dễ bị người ta trêu đùa gán ghép, huống hồ còn là Chu Tư Việt, bỗng Đinh Tiễn nghĩ, liệu trước kia cậu ta với bạn cùng bàn có bị người ta trêu đùa thế không.
Hay là, chỉ cô là đặc biệt?
Còn mãi nghĩ ngợi thì bên tai vang lên giọng của Chu Tư Việt: “Đưa bài thi đây.”
Hả?
Bài thi gì cơ?
Đinh Tiễn ngơ ngác nhìn đôi tay dài kia giật lấy bài thi vừa được dán ở trước mặt cô, đặt ở giữa hai bàn, trải phẳng ra, cậu lật trước lật sau một cái, chắc chắn được chỗ sai thì cầm bút gạch xóa trong bài, giúp cô bỏ phần giải sai đi.
Sau đó viết ra các bước giải ở chỗ trống bên cạnh.
“Vì bội số chung nhỏ nhất của 2, 3, 5 là 30, số hình hộp chữ nhật do 2, 3, 5 tạo thành mà đường chéo của một hình lập phương cạnh dài 30 do các hình hộp trên ghép lại đi qua là số chẵn. Cho nên số hình hộp chữ nhật mà đường chéo của một hình lập phương cạnh dài 90 do các hình hộp trên ghép lại đi qua là một số chia hết cho 3, nhìn đáp án xem, tìm số chia hết cho 3…
Còn cả bài này nữa, các cạnh AD, BC, CD nối nhau, bỏ đường phụ của trục X và trục Y đi thì tứ giác ABCD chính là hình chiếu, tìm lim là được…”
Rất nhiều rất nhiều năm sau, Đinh Tiễn vẫn có thể nhớ lại hình ảnh ngày hôm đó.
Thiếu niên hăng hái giật lấy bài thi trong tay cô, giảng cho cô hiểu môn toán sở trường của cậu, lá vàng mùa thu ngoài khung cửa rơi xuống, lơ lửng bay về phương na,
Manh nha trong lòng như cùng với thời tiết ngoài cửa sổ bước vào một mùa khác
Bỗng cô biết mình đang khó chịu vì điều gì.
Chỉ là cô hâm mộ tình cảm không chút che giấu của Đặng Uyển Uyển.
Hy vọng có một ngày, rồi cô cũng có thể dũng cảm lên.