Đối với một kẻ đã sinh tồn giữa bầy thú dữ từ thuở nhỏ như Ninh Khuyết mà nói, đám sát thủ giấu mặt trong bóng đêm cũng không có gì đáng sợ, hắn chỉ sợ những người tu hành thần bí, bởi vậy chém bay đầu tên thích khách xong, Ninh Khuyết vội quay xuống sườn dốc đã tàn lửa nhặt cung, lắp tên nhắm tiếp vào vị đại kiếm sư phía xa xa.
Sự cảnh giác của hắn hình như hơi thừa thãi, gã thư sinh áo xanh đã mất khả năng hành động, chỉ lặng lẽ dựa lưng vào đại thụ, đôi mắt chăm chú nhìn thiếu niên đứng trong ánh lửa, miệng lẩm bẩm một câu không nghe rõ rồi mỉm cười nhắm mắt xuôi tay.
Ninh Khuyết vẫn kiên nhẫn giương cung vào thi thể của gã, rất lâu sau đó, đến khi đôi tay không thể chịu đựng thêm nữa, biến thành run rẩy hắn mới chậm rãi hạ tay xuống, lập tức cảm giác uể oải nhức mỏi ập đến toàn thân.
Hắn không quay đầu, cất tiếng hỏi:
– Không sao chứ?
Hai viên đạn bốc cháy lan sang đám lá rụng, nhưng do đầu xuân mặt đất ẩm ướt nên ngọn lửa lụi dần, chiếc ô lớn được cụp xuống kêu đánh roạt, Tang Tang thả người ngồi xổm trên mặt đất, nhìn bóng lưng Ninh Khuyết rồi lắc đầu, tựa hồ nàng biết không cần lên tiếng trả lời thiếu gia cũng biết mình không sao.
Cô tỳ nữ hiểu câu hỏi quan tâm của Ninh Khuyết không dành cho mình, nàng đứng dậy, nhấc váy chạy thật nhanh về phía chiếc xe ngựa đã vỡ nát một nửa, hai tay điên cuồng gạt bỏ những mảnh gỗ vụn ra rồi kéo thằng nhóc kháu khỉnh vào lòng, đau lòng lau sạch bụi bặm bám trên mặt nó.
Chỉ còn khoảng sáu bảy tên người man và thị vệ sống sót, họ cố gắng gồng mình đứng lên, nặng nhọc lê tới bên chiếc xe ngựa. Gã thủ lĩnh dẫn đầu đám người quỳ xuống, hắn dập đầu nói bằng giọng đau khổ:
– Thuộc hạ tác chiến bất lực khiến công chúa điện hạ bị lũ giặc làm kinh sợ, tội thật đáng chết vạn lần.
Dưới ánh sao đêm giàn giụa không gian cùng ngọn lửa còn sót lại, hình ảnh những người đàn ông toàn thân đẫm máu quỳ lạy xung quanh cô gái trẻ ôm đứa bé trai trong lòng không gợi lên cảm xúc đau thương mà tràn đầy kiên cường bi tráng.
Tang Tang đi tới cạnh Ninh Khuyết, họ lẳng lặng nhìn cảnh tượng đó, vốn đã đoán ra thận phận của cô tỳ nữ từ lâu nên cả hai cũng lười chẳng muốn rặn ra vẻ mặt giật mình kinh ngạc.
Vừa hít thở nặng nhọc, đám người man và thị vệ vừa giúp nhau đắp thuốc băng bó vết thương, đến khi hô hấp ổn định lại liền bắt tay vào thu dọn chiến trường, họ khiêng mấy tên đồng đội bị thương rất nặng về đồng thời kiểm tra đống xác chết quân địch, thấy tên nào còn sót lại vài hơi thở lập tức một đao chém chết. Xong xuôi mọi chuyện, cả đám không tự chủ được đều ngoái đầu lại phía sau.
Nhìn gã thiếu niên trong chiếc áo đã cháy xém mất một mảng, ánh mắt bọn thị vệ pha trộn rất nhiều cảm xúc khác nhau, chấn động có, không tin nổi có, thậm chí sợ hãi cũng có. Họ đã thấy cảnh Ninh Khuyết ra tay, biết gã thiếu niên này tuy võ nghệ cao cường, kĩ thuật bắn tên siêu đẳng nhưng rõ ràng không thuộc giới cường giả bên ngoài thế tục.
Trong trận chém giết này, công đầu thuộc về đám thị vệ cùng Lữ Thanh Thần, họ ra sức chống lại hai người tu hành mạnh nhất của quân địch, tước đi hầu hết sức mạnh cùng sự sống của gã đại kiếm sư kia Ninh Khuyết mới có cơ hội bắn ba mũi tên kết liễu hắn.
Nhưng cũng chính vì vậy, họ càng cảm nhận được sự đáng sợ của gã thiếu nhiên.
Bất kể lựa chọn thời cơ hay vị trí ra tay, hắn đều tỏ ra cực kì chính xác tàn nhẫn, rõ ràng ẩn sâu dưới vẻ ngoài non nớt vô hại là một trái tim lạnh lùng tính toán, đặc biệt nhát đao giết tên thích khách thứ ba càng khiến người ta không thể hiểu nổi, làm thế nào để hắn – một kẻ còn nhỏ tuổi như vậy – thực hiện được chuyện đó? Rốt cục trên thảo nguyên nơi biên giới hắn đã giết bao nhiêu mạng người, chém rụng bao nhiêu cái đầu?
Thủ lĩnh đội thị vệ chống một khúc cây tập tễnh bước lại gần Ninh Khuyết, gã chắp hai tay rồi cúi đầu vái một cái thật sâu, dù trong miệng không thốt ra lời cảm tạ nhưng động tác này đã nói thay tất cả những niềm biết ơn sâu sắc chân thành nhất trong lòng gã.
Ninh Khuyết nắm tay Tang Tang bước tránh sang một bên, không chịu nhận một vái này, đúng như vị kiếm sư đã chết kia từng nói, ý chí sắt đá không sờn cùng kỉ luật nghiêm minh mà những thị vệ Đại Đường đã biểu hiện trong chiến đấu đáng để người ta phải kính trọng, dẫu đó là bằng hữu hay kẻ địch.
– Theo như ta thấy võ nghệ của ngươi không phải được học ra từ bất kì sách vở nào, giao đấu một một hẳn ngươi không phải đối thủ của ta nhưng ban nãy khi ba gã thích khách xuất hiện đột ngột nếu đặt vào địa vị của ngươi chắc chắn ta không thể chống nổi, đừng nói đến chuyện giết chúng một cách nhẹ nhàng đơn giản như ngươi.
Thủ lĩnh đội thị vệ nhìn khuôn mặt non nớt của Ninh Khuyết, gã cố nén cảm giác kinh hãi trong lòng xuống rồi nói tiếp bằng khọng khàn khàn:
– Chàng trai trẻ, ta thật sự rất tò mò muốn biết một thân bản lĩnh giết người của ngươi đã học được từ đâu?
Ninh Khuyết đưa tay gãi gãi đầu rồi mỉm cười đáp:
– Bản lĩnh giết người đương nhiên là học được trong lúc giết người rồi.
Hiển nhiên hắn không thể nói cho thủ lĩnh đội thị vệ biết kể từ lần đầu nghe thấy cái tên Hạ Hầu vào năm bốn tuổi, ninh Khuyết đã chuẩn bị tinh thần hoặc mình giết chết đối phương, hoặc đối phương giết mình, giữa hai kẻ chỉ một người được phép sống sót. (giống ông nội Voldemort và anh bạn Harry quá, con mèo béo mượn tạm một đoạn, mềnh mượn tạm một đoạn )
Vị tướng quân quyền nghiêng thiên hạ của Đại Đường chắc không bao giờ ngờ được trong một tòa thành nhỏ nơi biên ải xa xôi có một gã thiếu niên ngày ngày khắc khổ chẻ củi luyện đao rồi lại ngồi cặm cụi phân tích đến tận chi tiết phong cách chiến đấu của từng cường giả dưới trướng hắn, tổng kết ra vô số biện pháp đối phó khác nhau.
Vì thế, ba gã thích khách chết dưới đao Ninh Khuyết chỉ là kết quả đương nhiên của quá trình luyện tập gian khổ ngày ngày tháng tháng suốt mười năm ròng rã, nếu đổi thành một kẻ địch khác, ví dụ như người thị vệ đội thủ lĩnh đang đứng trước mặt, hắn khó lòng tạo được chiến tích vẻ vang tương tự.
Trận chém giết bên đường Bắc Sơn rốt cục đã đưa Ninh Khuyết chạm trán thuộc hạ của Hạ Hầu tướng quân, có thể đây đơn thuần là chuyện ngẫu nhiên, có thể là sự sắp đặt của vận mệnh, nhưng rõ ràng hơi thở lạnh lùng của lưỡi đao và những mũi tên báo thù đã bắt đầu lan tỏa.
Thủ lĩnh đội thị vệ đưa tay vỗ vỗ bộ ngực bị thương, cau mày nhìn gã thiếu niên mặt mũi dửng dưng, lẩm bẩm:
– Ngươi may lắm thì được mười năm mười sáu tuổi là cùng, chẳng lẽ còn giết người nhiều hơn ta?
– Nếu tính gộp cả mạng con vật thì đúng là ta giết không ít thật. – Ninh Khuyết cười đáp.
– Ta nói là giết người. – Thủ lĩnh đội thị vệ nhấn mạnh rồi liền phân bua – Ý ta không phải muốn chất vấn gì đâu, chẳng qua do ta rất tò mò muốn biết thôi.
Ninh Khuyết sờ sờ khuôn mặt, hắn im lặng một lúc lâu rồi nói:
– Khoản thu nhập lớn nhất ở biên giới đến từ hoạt động săn giết mã tặc mà chúng ta gọi là kiếm củi, mấy năm gần đây chuyện kiếm củi của Vị Thành đều do ta cầm đầu thực hiện, nói đến giết người, quả thực cũng giết kha khá.
Một gã người man tương đối có tên tuổi đi sau thủ lĩnh đội thị vệ vốn cũng định tiến lên biểu thị sự biết ơn, trong lòng hắn đồng thời tồn tại nghi vấn tương tự, nhưng nghe xong câu trả lời của Ninh Khuyết liền không nói một lời quay đầu bước luôn, đôi chân của hắn bỗng nhiên loạng choạng, bờ vai hơi run rẩy.
Một gã đồng bạn trên thảo nguyên của hắn thấy vậy ngạc nhiên hỏi:
– Đô Mộc, ngươi sao thế?
Gã người man có tên Đô Mộc đặt mông ngồi xuống bên đống lửa, khó nhọc đưa cánh tay vốn bị thương rất nặng lên vuốt khuôn mặt tê rần vì sợ hãi, nói:
– Tên thiếu niên kia… hình như là người đốn củi bên hồ Sơ Bích trong truyền thuyết.
Lời nói vừa dứt, bốn gã người man bên đống lửa liền tái mét mặt mũi, im re không dám mở miệng trò chuyện thêm một câu, có kẻ len lén ngẩng đầu liếc vội Ninh Khuyết một cái rồi lại cúi đầu xuống ngay, dường như hắn sợ gã thiếu niên kia biết mình vừa nhìn trộm.
Trước khi được công chúa điện hạ thu phục, những người man này đều là mã tặc nổi danh trên thảo nguyên, dùng sự hung tàn cùng cực dựng lên tên tuổi, nhưng trong suy nghĩ của chúng đám quân lính biên giới của Đại Đường mới là mã tặc chính tông. Mỗi năm gặp dịp hoạt động cung cấp hậu cần không tốt, lực lượng kỵ binh của đế quốc trong các tòa thành biên giới lại chuyển sang làm giàu bằng nghề tay trái béo bở nhất: đi cướp mã tặc.
Quân lính gọi đó là kiếm củi, mã tặc gọi loại chiến đấu tàn khốc này là đốn củi và mệnh danh những kẻ cầm đầu hung tàn của quân kỵ binh là người đốn củi, mà người đốn củi bên hồ Sơ Bích chính là nhân vật hung hãn nhất, khủng khiếp nhất, là nguyên nhân khiến ven hồ Sơ Bích nhuộm đầy sắc đỏ, là cơn ác mộng trong đêm của đám mã tặc thảo nguyên, là nhân vật chính trong những câu chuyện li kì đáng sợ bên đống lửa.
Chỉ có điều trước đêm nay họ chưa từng nghĩ người đốn củi huyền thoại đó hóa ra còn trẻ như vậy.
Trận chiến đẫm máu đã chấm dứt, ánh mắt của những người còn sống sót khi nhìn Ninh Khuyết cũng thay đổi rất nhiều. Trong khoảng thời gian trên đường rời khỏi Vị Thành, dù tôn trọng khả năng dẫn đường của hắn nhưng những khi gặp phải chuyện lớn hay có vấn đề quan trọng cần quyết định, vị trí của Ninh Khuyết trong mắt đám thị vệ không hề lớn hơn tảng đá nằm lăn lóc ven đường là bao. Giờ thì ngược lại, bất kể mọi người chuẩn bị làm gì trước tiên đều tự động chạy qua hỏi ý kiến của hắn.
Thủ lĩnh đội thị vệ theo sự gợi ý của Ninh Khuyết và được công chúa điện hạ chấp nhận đã quyết định toàn đội không lên đường di chuyển ngay mà tiếp tục dừng chân nghỉ ngơi dưỡng thương, hy vọng lực lượng tiếp ứng kịp đến trước bình minh ngày mai.
Lữ Thanh Thần mỉm cười nhìn gã thiếu niên ngồi bên đống lửa, ngón cái bàn tay phải xoa xoa lên ngón giữa, nhưng cuối cùng lão chỉ lắc đầu.
Hai đống lửa được đốt lên bên cỗ xe ngựa, tuy gió đang thổi khá mạnh nhưng may do lớp lá mục dần ướt đẫm sương đêm nên không cần lo lắng chuyện xảy ra hỏa hoạn. Thủ lĩnh đội thị vệ cùng những người bị thương ngồi bên một đống lửa, đống còn lại ở vị trí kín gió sạch sẽ hơn dành cho công chúa, lão già Lữ Thanh Thần và đứa bé trai. Dù trong tình cảnh hết sức thảm hại nhưng không người nào quên đi tôn ti trật tự.
Sau trận chiến, đám người man không chịu được cơn đói khát giày vò trong bụng liền đem rượu ra uống, túi rượu lần lượt truyền qua tay từng người bên đống lửa. Khi đến chỗ Tang Tang, nàng chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, gã người man tên gọi Đô Mộc liền đi tới bên cạnh Ninh Khuyết, dùng cả hai tay dâng túi rượu cho hắn bằng thái độ cung kính nhất.
Hàng lông mày thanh tú của người nào đó khi thấy cảnh này bỗng hơi cau lại, nàng biết những người man vô cùng trung thành tận tâm với mình trước khi được thu phục đều là mã tặc kiêu ngạo bất thuần tung hoành thảo nguyên, rất hiếm khi họ tỏ ra tôn kính một ai ngoại trừ nàng, huống hồ trong thái độ lúc này bên cạnh tôn kính rõ ràng còn kèm theo sợ hãi. Thái độ biết ơn đến từ những điều mang tính quyết định mà gã thiếu niên đã làm được trong trận chiến lúc nãy thì cũng hiểu được đi, thế nhưng sự sợ hãi kia từ đâu mà có?
Ninh Khuyết nhận lấy túi rượu ngửa cổ dốc một hơi, vị rượu cay xè thiêu đốt cổ họng khiến hắn cau mày, nhìn lão già đang ngồi bên đống lửa đằng kia, trong lòng hắn chợt nảy ra một ý bèn chống tay đứng dậy đi qua. Nhưng Ninh Khuyết còn chưa kịp khép nép chắp tay hay thậm chí quỳ sụp xuống hành đại lễ như trong trí tưởng tượng từ hồi bé tí hắn đã bị một câu nói nhẹ nhàng chặn lại:
– Ngồi đi.
Ninh Khuyết quay đầu nhìn cô tỳ nữ, ánh lửa bập bùng chiếu lên khuôn mặt khiến nàng trông càng thêm yêu kiều xinh đẹp, hắn thở dài trong lòng rồi cúi đầu cung kính hành lễ, sau đó kiếm một chỗ cách nàng không gần cũng không xa ngoan ngoãn ngồi xuống.
Tuy luôn giữ vững quan điểm nàng là một cô gái ngu xuẩn chính hiệu, khác xa những gì thế nhân vẫn thường ca tụng nhưng dẫu nàng có ngu xuẩn thì địa vị của hai bên vẫn giống như tiên nữ trên trời cùng cá chạch trong ruộng lúa, do đó hắn không thể không lễ phép, không thể không cung kính.
Bởi vì nàng không phải là tỳ nữ, nàng là vị công chúa thứ tư của Đại Đường, Lý Ngư.
Lý Ngư nhìn gã thiếu niên, thấy khuôn mặt non nớt đó cũng bình thường như bao khuôn mặt bình thường khác, ngoại trừ hai lúm đồng tiền thỉnh thoảng lộ ra mỗi khi hắn cười hay mấy nốt tàn nhang dễ dàng nhìn được dưới ánh lửa thì chẳng còn chỗ nào đặc biệt.
Nhưng những gì mà tên lính bình thường còn trong độ tuổi thiếu niên ấy biểu hiện khi chiến đấu khiến nàng không chỉ một lần phải liên tưởng đến con mãnh hổ lạnh lùng phóng ra từ bụi cây. Chính nàng cũng không hiểu vì đâu mà mỗi khi nhìn thấy Ninh Khuyết, nỗi kinh hoàng còn chưa tan hết do trận ám sát lúc nãy đem lại chợt phai đi rất nhiều.
Có lẽ bởi bên cạnh nàng cũng có một con mãnh hổ.
Nhưng chung quy nàng vẫn không cách nào ưa nổi gã thiếu niên này, suốt đoạn đường từ Vị Thành tới đây từ khi còn đóng giả làm tỳ nữ cho đến khi khôi phục lại thân phận công chúa nàng đều thấy hết sức phản cảm với những hành động của hắn.
Điều khiến nàng bực bội nhất chính là thái độ cung kính của Ninh Khuyết rõ ràng chỉ diễn cho có, chẳng mang theo chút thành tâm nào, thậm chí dường như đâu đó ở góc sâu trong lòng hắn còn đang không ngừng âm thầm nhạo báng nàng. Không thể không công nhận trực giác của phụ nữ là thứ vũ khí vô cùng đáng sợ, bất kể đó là trực giác của chị nông dân nơi quê mùa hay của oán phụ chốn thâm cung.
Là công chúa điện hạ vô cùng tôn quý của đế quốc Đại Đường, lẽ ra khi đã đoán một tên lính quèn thấp kém nào đó dám cười nhạo mình hẳn phải tỏ ra hết sức giận dữ, nhưng cô công chúa ở đây chỉ có cảm giác đầy yên tâm và an bình, một cảm giác được người ta bảo vệ, vậy thôi.
Điều đó khiến nàng vừa thích lại vừa ghét, ghét bởi Ninh Khuyết là nguyên nhân sinh ra nó, trong lòng nàng nỗi phiền muộn và xấu hổ cứ đan xen. Lý Ngư nheo mắt nhìn hắn, cố gắng làm cho giọng điệu của mình càng lạnh lùng càng tốt:
– Lúc nãy khi kẻ địch tấn công hình như ngươi định chạy tới xe ngựa cứu giá bản cung, đúng không?
Bản cung là cung gì mới được chứ? Cung Đại Minh hay là cung Ly Hạ? Dù sao khi đó bản cung hàng thật giá thật cũng không ở trong xe nên bây giờ bản cung nói ngươi định cứu bản cung đương nhiên muốn châm chọc ngươi chỉ nhăm nhăm tìm cách lập công.
– Thật ra sau khi rời khỏi Vị Thành thần đã biết điện hạ là điện hạ rồi.
Ninh Khuyết nhìn nàng thật thà giải thích, điện hạ là điện hạ nên bản cung ngồi trong xe tất nhiên không phải là điện hạ, thủ đoạn cỏn con đó may lắm thì phát huy được chút ít tác dụng đánh lừa kẻ địch, còn trong mắt những người thông minh nó chỉ đáng gọi là trò trẻ con.
Lý Ngư nhíu mày, nàng không tiếp tục chất vấn Ninh Khuyết xem khi nào và tại sao hắn đoán được thân phận của mình, chắc từ biểu hiện trong trận chiến lúc nãy và cảm giác an toàn mà hắn mang lại khiến năng lực phán đoán của gã thiếu niên được nàng đẩy lên một độ cao chót vót.
Nàng bỗng lạnh lùng hỏi:
– Ngươi vừa nói một thân bản lĩnh giết người đều học từ trong quân đội, năm nay ngươi được độ mười năm mười sáu tuổi là cùng, vậy năm xưa khi gia nhập quân đội Vị Thành chẳng phải mới là một đứa trẻ nít sao? Đám chỉ huy dựa vào cái gì mà dám thu ngươi vào doanh trại?
Ninh Khuyết thầm nhủ cô em cũng là một con nhãi mười sáu tuổi chứ hơn gì anh, đang định bịa đại vài câu cho qua chuyện thì Tang Tang lặng lẽ đi tới ngồi cạnh hắn.
Nhìn cô bé hoàn toàn đúng với nghĩa cô bé bên cạnh, trái tim Ninh Khuyết bỗng mềm đi, hắn chuyển ánh mắt lên ngọn lửa trước mặt, từ từ nhớ lại:
– Điện hạ hẳn đã biết con nhóc Tang Tang này vốn được thần nhặt ở ven đường, khi đó chúng ta đều rất nhỏ, cả hai đi đứng lung tung thế nào cuối cùng lạc vào trong dãy Mân Sơn mênh mông, lúc sắp chết đói chết khát đến nơi bỗng may gặp được một người thợ săn già.
Hắn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của của cô công chúa rồi kể tiếp:
– Lão thợ săn ấy cũng chẳng phải cao nhân ngoài thế tục gì, hắn cứu chúng ta chưa chắc là do lòng tốt nổi lên, nhưng nói chung hắn đã dạy ta săn bắn, khả năng bắn tên của ta từ đó mà ra, rồi sau đó… Lão thợ săn chết đi, ta bèn dẫn Tang Tang lang bạt trong Mân Sơn săn thú kiếm ăn.
Từ câu chuyện đơn giản đó, trong đầu cô công chúa bỗng hiện lên cảnh tượng vô cùng sinh động: một đứa bé trai mười một mười hai tuổi lưng cõng theo bé gái chừng năm sáu tuổi gian nan bước đi giữa rừng cây vách đá trong dải Mân Sơn mênh mông khắp nơi đầy thú dữ, trong tay nó nắm chặt cây cung bằng gỗ hoàng dương, trên lưng bé gái kia buộc một ống tên gỗ đơn sơ.
Có khi suốt mấy ngày liền không săn được con mồi nào, có khi bị báo đuổi chạy ngã lăn lông lốc xuống sườn núi, có khi ngẫu nhiên bắn được một con thỏ xám hai đứa trẻ liền ôm nhau nhảy nhót hân hoan, khi nhìn thấy ánh đuốc sáng lên phía sơn trại xa xa chúng lại lặng lẽ tránh đi.
Trong con mắt Lý Ngư bây giờ khuôn mặt Ninh Khuyết đã không còn đáng ghét như trước nữa rồi, nàng cau mày hỏi tiếp:
– Sống trong núi nguy hiểm như vậy sao các ngươi không đến gặp quan phủ? Đại Đường ta trước nay đều có chế độ trợ giúp mẹ góa con côi hết sức chu đáo mà?
Ninh Khuyết cúi đầu cầm một thanh củi khêu cho ngọn lửa cháy to thêm rồi nhẹ nhàng nói:
– Thực ra nếu nói đến chuyện sống sót, sống ở những nơi ít người lại dễ dàng hơn.
Trong câu trả lời ngắn gọn đó chứa đựng không biết bao nhiêu nỗi cực nhọc gian truân cùng máu và nước mắt, Lý Ngư kinh ngạc nhìn hai chủ tớ, bỗng nàng nhíu mày nghi hoặc:
– Người thợ săn già kia vì sao lại chết đi?
Ninh Khuyết ngẩng đầu bình thản đáp:
– Bị ta giết, dùng đao giết.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!