Lọc Truyện

Bố Cháu Là Chiến Thần - Sở Phàm

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Bảy giờ sáng, mặt trời lên cao, chính là giờ cao điểm của buổi sáng, ngoài cửa nhà trẻ cũng rộn ràng nhốn nháo, dòng người đông đúc.

Mặc dù thế, Sở Phàm đứng ở con phố đối diện chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy hai mẹ con Vân Mộc Thanh, hai mỹ nữ một lớn một nhỏ này.

Vân Mộc Thanh vẫn như lần gặp ban đầu, dịu dàng động lòng người, khí chất xuất chúng, Đan Đan nằm tay mẹ, mặc. váy công chúa xinh đẹp, trông càng xinh xắn, hoạt bát đáng yêu hơn, như một con búp bê sứ khiến người ta yêu thích vậy.

Sở Phàm nhìn hai mẹ con ở cách đó không xa, tim cũng đập nhanh hơn, anh chỉ hận không thể chạy đến ôm con gái vào lòng.

Nhưng anh lại mãi không có can đảm bước tới một bước. kia.

Chinh chiến mười năm, trong cuộc đời của Sở Phàm chưa bao giờ có hai chữ lùi bước, nhưng chỉ khi đối mặt với hai mẹ con thân thiết nhất với mình này, anh lại do dự.

“Khi nãy mình còn đang trách Vương gia Sở kia không xứng làm một người đàn ông, không xứng làm một người bố, chẳng lẽ bản thân mình không phải thế sao...”

Tâm trạng Sở Phàm vô cùng phức tạp, vì những gì bản thân đã trải qua, nên anh càng hiểu sự cô đơn suốt năm năm không ai hỏi han của hai mẹ con, cũng càng tự trách áy náy, không dám đến gần hơn.

Năm năm không quan tâm, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện, ai có thể lập tức chấp nhận được chứ?

Càng để tâm lại càng sợ hãi. Anh sợ một khi để lộ thân phận sẽ hoàn toàn mất đi con gái và Vân Mộc Thanh, sau đó từ người thân biến thành kẻ

thù, cả đời không qua lại với nhau.

Giống như anh và Vương gia Sở, cùng với nhà họ Sở ở Kinh Đô vậy.

Sở Phàm châm một điếu thuốc, thở dài một hơi, đứng từ xa yên lặng nhìn hai mẹ con, xua đi những suy nghĩ rối ren trong lòng, trên mặt cũng dần hiện lên nụ cười...

Anh nhìn một vòng những bé gái khác trong nhà trẻ, tràn đầy tự hào và kiêu ngạo: “Vẫn là con gái mình đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất, mấy đứa nhóc kia thật sự không thể sánh bằng con gái bảo bối của mình”.

Sau đó, anh lại nhíu mày: “Mấy bé trai ở đây thật kém cỏi quá, ngây thơ bướng bỉnh, ngờ nghệch ngu ngốc, không có đứa nào nhìn thuận mắt cả! Tương lai con gái mình cũng. không thể lấy mấy thăng nhóc này được...”

“Ừm, mình phải quan sát kỹ mới được, bây giờ yêu sớm chính là một vấn đề lớn...”

Sở Phàm tràn đầy tâm sự, vô cùng lo lằng. “Hắt xì!”

Đan Đan ở cách đó không xa hắt xì một cái, cô bé vô tội chớp đôi mắt to, lúc này cô bé hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi mình chỉ mới bốn tuổi đã bị ông bố già là Sở Phàm sắp xếp rõ ràng hết rồi.

“Mẹ, hình như con bị cảm rồi, không đi học được không ạ”, Đan Đan tội nghiệp nói.

“Không được!”, Vân Mộc Thanh nghiêm khắc từ chối. “Ôi, vâng ạ”, cô nhóc lập tức uể oải.

Quả nhiên trên vấn đề học tập vẫn luôn không thể thương lượng.

Vân Mộc Thanh ngồi xổm xuống, vừa cẩn thận dùng khăn ướt lau sạch mặt cho Đan Đan vừa oán trách: “Cái này có thể trách ai? Không phải vì con nửa đêm không ngủ, cứ muốn chạy tới trước cửa ngồi ngơ ngác ở đó sao”.

“Con... Con chỉ muốn đợi bố về thôi mà, lỡ như bố về không tìm thấy nhà, không tìm thấy Đan Đan thì phải làm sao?”

Danh sách truyện HOT