Lọc Truyện

Bố Cháu Là Chiến Thần - Sở Phàm

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Thế giới của con nít thường rất ngây ngô và đơn thuần.

Người bố mà mình trông ngóng bấy lâu nay đã trở về, gia đình đoàn tụ, Đan Đan nhanh chóng nở nụ cười ngọt ngào, cô bé vẫn nằm trong lồng ngực của Sở Phàm, cười ha ha không ngừng, thậm chí còn chẳng muốn ăn cơm.

Cuối cùng Vân Mộc Thanh phải giả vờ tức giận mới khiến cho cô bé vẫn còn đang lưu luyến ấy nhảy ra khỏi lòng Sở Phàm, ngoan ngoãn ăn cơm tắm rửa, chuẩn bị đi nghỉ ngơi.

“Sở Phàm, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã đóng giả làm bố của Đan Đan, giúp tôi nói dối đến cùng. Chứ băng không, tôi cũng không tài nào tưởng tượng nổi con bé sẽ đau lòng đến mức nào sau khi biết được sự thật...

Trong phòng khách, Vân Mộc Thanh nghe thấy tiếng con gái vui vẻ ca hát khi đang tắm rửa, trong lòng cô thấy hơi phức tạp, giọng nói chất chứa sự cảm kích sâu sắc.

Từ trước đến nay cô chưa từng nhìn thấy con gái mình vui vẻ như thế, bây giờ cô đã hiểu rồi, Sở Phàm làm đúng, cho dù là lửa gạt cũng phải cho con có một thời ấu thơ nguyên vẹn Và vui vẻ.

Lời nói dối đầy thiện ý vẫn tốt hơn sự thật tàn khốc nhiều.

Vào giây phút này, cô đã quyết định rồi, nếu như con gái thích Sở Phàm, thế thì cô sẽ thuận nước đẩy thuyền, tạm thời chấp nhận người 'bố giả' như Sở Phàm.

Cho Đan Đan môi trường trưởng thành nguyên vẹn, vui vẻ mới là chuyện quan trọng nhất hiện nay.

“Không có gì, tất cả đều vì cô bé, chỉ cần cô bé vui là được rồi”.

Làm sao trong lòng Sở Phàm không thấy phức tạp cho được, đứa con ruột thịt ở trước mặt nhưng lại không thể nhận con, chỉ có thể “đóng giả, chuyện này hoang đường và nực cười đến mức nào đây.

Nhưng cho dù có thế nào đi chăng nữa thì Đan Đan cũng đã gọi mình một tiếng 'bố, anh tin rằng rồi sẽ có một ngày, chắc chắn người bố giả' như mình sẽ trở thành thật.

“Sở Phàm, tôi có thể nhờ anh tiếp tục đóng giả làm bố của Đan Đan giùm tôi được không”.

Vân Mộc Thanh cảm thấy hơi khó xử: “Bây giờ Đan Đan đã cho rẵng anh là bố của nó, nếu như để nó phát hiện ra sự thật, chắc chẳn nó sẽ không nào chịu đựng nổi đả kích, bởi thế anh muốn nhờ anh ở chung với tôi, diễn cho đến cùng. Ít nhất thì trong khoảng thời gian tới, anh phải đóng giả làm bố của Đan Đan, làm, làm chồng của tôi...”

Nói đến cuối cùng, gò má Vân Mộc Thanh đỏ ửng, hơi nong nóng, cô cố gắng ngẩng đầu lên rồi nói: “Đương nhiên tôi sẽ trả thù lao cho anh. Tôi sẽ ký một bản hợp đồng với anh, xem như tôi thuê anh, sẽ trả lương hàng tháng cho anh, xem như tôi bù đắp cho anh đi, có được không?”

Vân Mộc Thanh tỏ vẻ áy náy và cảm kích, đây là cách tốt nhất mà cô có thể nghĩ đến rồi.

Cô cho răng Sở Phàm chỉ là một người xa lạ có lòng tốt mà thôi, cùng lắm thì có đôi chút duyên phận với con gái mình, cũng chẳng nghĩ ngợi sâu xa, trả một ít tiền, xem như mua cảm giác yên tâm cho mình.

Cô không ngờ rằng Sở Phàm chính là bố ruột thật sự của con gái mình!

Sở Phàm đang ngồi trên ghế sô pha, mặc dù gương mặt anh vẫn bình tĩnh nhưng lại vui như mở cở trong bụng.

Tốt quá đi mất, sao mình không nghĩ ra cách này, đóng giả là chồng, vừa có thể tiếp tục ở bên cạnh Vân Mộc Thanh và Đan Đan để bảo vệ bọn họ, lại vừa có thể bồi dưỡng tình cảm.

“Đương nhiên là có thể, bây giờ tôi cũng không có công việc, phải cảm ơn cô đã cho tôi cơ hội kiếm việc làm mới đúng”.

Sở Phàm thầm thở phào nhẹ nhõm, anh cố ý nở nụ cười nhẹ nhàng: “Nhưng cô không sợ chữa lợn lành thành lợn què, đến lúc 'bố giả' biến thành “chồng thật, thế chẳng phải cô muốn tôi lấy thân báo đáp à?”

Gương mặt Vân Mộc Thanh đỏ bừng, cô hờn dỗi liếc Sở Phàm: “Nghĩ đẹp quá ha, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga”.

Danh sách truyện HOT