Lọc Truyện

Bố Cháu Là Chiến Thần - Sở Phàm

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Sở Phàm đảo khách thành chủ, anh sử dụng cụ pha trà một cách thành thạo, lúc hương trà tỏa ra nghỉ ngút, anh hờ hững nhìn gương mặt rất đặc sắc của Lý Tử Duy rồi nói:

“Trong thời gian một ấm trà, anh cứ việc gọi người, tôi đợi”.

Ngang ngược đến cỡ nào. Ngông cuồng đến cỡ nào.

Hai câu nói thản nhiên của anh lại giống như hai cú tát vang dội, đánh mạnh vào mặt Lý Tử Duy, vang lên lảnh lót.

Khóe miệng Lý Tử Duy không khỏi giần giật. Cứ việc gọi người?

Khắp cả Giang Lăng này, có ai dám đối đầu với một vị tướng quân có thực quyền kia chứ?

Ai có dám nói khoác mình dám bảo vệ Lý Tử Duy trước mặt ba ngàn binh lính vũ trang.

Lý Tử Duy nhìn đám người Vân Dũng đã quỳ rạp trên mặt đất, trông có vẻ sợ hãi vô cùng ấy, trong lòng thầm mảng chửi: Đồ vô dụng.

Đối mặt với Sở Phàm ung dung, thong thả phô bày kỹ năng pha trà, cảm nhận sát khí tỏa ra từ mấy trăm binh lính được trang bị vũ khí đạn dược trong tòa lầu, Lý Tử Duy cũng cảm thấy hoang mang, trái tim đập thình thịch...

Nhưng anh ta cũng không sợ đến mức quỳ xuống mặt đất xin tha như Vân Dũng.

Vốn là con nhà giàu, là con cưng của gia tộc, Lý Tử Duy có sự kiêu ngạo và tôn nghiêm của mình:

“Sở Phàm, anh không thể đụng đến tôi được. Tôi là con cả của nhà họ Lý trong Giang Lăng, nhà họ Lý chúng tôi đã làm ăn kinh doanh trong Giang Lăng suốt ba đời, không ít ông lớn ở hai giới quân đội và chính trị là khách quý của nhà chúng tôi”.

“Anh lấy sức một người có thể đối đầu với cả gia tộc sao? Nếu như anh dám đụng đến tôi, anh cũng không sống yên đâu, anh cũng phải trả giá dắt! Cho dù anh có là tướng quân đi chăng nữa...”

Lý Tử Duy cố ý ngẩng cao đầu, dường như muốn phô bày tinh thần thà chết không khuất phục của mình vậy.

Gia tộc là điều khiến cho anh ta tự hào, cũng là con át chủ bài cuối cùng mà anh ta bất đắc dĩ lắm mới phải tung ra, anh ta cũng không dám chắc có thể làm Sở Phàm kinh sợ hay không.

Bởi thế, anh ta cố tình ra vẻ thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành mà quát lên: “Quá lầm thì cá chết rách lưới thôi!”

Một nhà tâm lý học có câu nói như thế này: Khi hoảng hốt đến tột cùng thì sẽ hóa thành phẫn nộ.

Bây giờ Lý Tử Duy cũng chỉ còn cách bờ vực của sự sụp đổ một cọng cỏ nữa mà thôi.

“Cá chết rách lưới?”, Sở Phàm hờ hững liếc. nhìn anh ta rồi thốt ra ba chữ đầy mỉa mai: “Anh cũng xứng”.

Vào lúc ấy, có một cú điện thoại gọi đến, Sở Phàm liếc mắt nhìn thử, mở loa ngoài, bắt máy.

Nhưng anh vẫn không nói gì mà chỉ ung dung thưởng thức trà, đợi đối phương lên tiếng.

“Anh, anh Sở...thãng nhóc Mã Hải không hiểu sự đời nên mới mạo phạm đến uy nghiêm của anh, tôi xin đền tội với anh. Tôi đã dạy dỗ nó rồi, triệt hết mọi chức vụ của nó trong hội thương mại Tứ Hải, đồng thời ném nó tới Châu Phi đào vàng, tự sinh tự diệt, xin anh Sở khai ân, tha cho nó một mạng..."

Giọng nói khúm núm cung kính gần như van lơn trong điện thoại khiến cho Lý Tử Duy biến sắc, anh ta ngạc nhiên đến độ trừng to mắt.

Đây, đây là giọng nói của Mã Minh Nguyên, hội trưởng hội thương mại Tứ Hải?

Phải biết rằng, Mã Minh Nguyên không có con, ông ta vô cùng yêu chiều cậu cháu trai Mã Hải, xem như là con ruột, bởi thế Mã Hải tương đối ngang tàng trong giới thượng lưu Giang Lăng, đến Lý Tử Duy cũng phải sợ hãi ba phần!

Nhưng bây giờ, vì để xin lỗi Sở Phàm mà Mã Minh Nguyên lại đuổi cháu trai mà ông ta thương yêu đến Châu Phi?

Danh sách truyện HOT