Lọc Truyện

Bố Cháu Là Chiến Thần - Sở Phàm

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Đại doanh trại Phong Đài ở Đông Hoa.

Ngô Trấn Quân nhắm mắt nghỉ ngơi, các sĩ quan của toàn trại đang đi đi lại lại, trong lòng bồn chồn như ngồi trên đống lửa.

Sở Phàm vẫn luôn miệng nói rằng quân Tây Hạ sẽ rút quân trong vòng hai giờ, nhưng ngoại trừ viết một bức thư anh không có bất kỳ động thái nào khác.

Điều này, có đáng tin không?

Sở Phàm vẫn bình tĩnh ngồi trên đài chính uống trà, nhìn bộ dạng tràn đầy tự tin, không hề hoảng sợ.

Nửa tiếng.

Một tiếng.

Hai tiếng đã trôi qua.

Ngô Trấn Quân mở mắt, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Sở Phàm, giễu cợt nói: “Đã hai giờ trôi qua, Sở Phàm, phía bên Tây Hạ vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì”.

“Có gan đặt cược thì có gan chịu thua, cậu nên giao binh quyền của Tây Dã ra, rồi sau đó mau chóng cút xéo về Yên Kinh của cậu đi!”

Ngô Ứng La ngồi cách đó không xa, thở phào nhẹ nhõm, như vừa giành được cái mạng từ cõi chết trở về, kích động đến mức sắp khóc đến nơi.

Advertisement

“Người đâu, tiễn Long thủ ra khỏi đại doanh trại Phong Đài”, Ngô Trấn Quân phẫn nộ hét lên, ba ngàn quân lính tinh nhuệ của nhà họ Ngô đứng sau lập tức rút đao ra khỏi vỏ, khí thế hung dữ.

“Tôi xem ai dám vô lễ với Long thủ, mấy người định tạo phản à?”

Trần Phong Hoàng đứng dậy, nhìn chằm chằm vào đám người nhà họ Ngô.

“Tướng quân Sở, lẽ nào cậu định khất lời sao?”, ánh mắt Ngô Trấn Quân lóe lên tia giận dữ.

“Bình Tây Vương, đừng gấp, đợi thêm một chút nữa”.

Sở Phàm bình thản nói: “Tin tốt sẽ lập tức tới ngay”.

“Giả thần giả quỷ, để tôi xem xem, rốt cuộc cậu có bản lĩnh gì”.

Advertisement

Ngô Trấn Quân gầm lên khinh thường.

“Báo!”

Đúng lúc này, bên ngoài doanh trại, một binh lính chạy tới, kích động hô to: “Rút, rút quân rồi, rút quân rồi”.

“Quân Tây Hạ, Hô Diên Thiên đã rút quân ra khỏi bán kính ba trăm cây số, từ bỏ tất cả các vị trí quân sự!”

Bùm

Toàn bộ doanh trại sôi sục.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, không dám tin những gì xảy ra trước mắt.

“Gì cơ? Cậu nói gì cơ?”, sắc mặt Ngô Trấn Quân trầm xuống, hung hãn kéo tên binh lính đó, lạnh lùng nói: “Bản thân cậu tự biết rõ, nếu như cậu dám nói dối thì kết cục sẽ như thế nào đúng không”.

“Vương, Vương gia, là thật ạ, đánh chết tôi thì tôi cũng không dám nói dối chuyện liên quan đến vấn đề quân sự”.

Ngay sau đó, một số trung úy có mặt ở đó phấn khích lên tiếng.

“Thật sự là đã rút quân rồi, quân đoàn của tôi cũng đã báo tin tới, bọn họ đã chiếm đóng được trận địa rồi”.

“Quân đoàn của tôi cũng đã giải cứu được ba nghìn con tin, tốt quá rồi”.

“Thắng lợi nối tiếp thắng lợi, quân đang rút lui của Hô Diên Thiên đã gặp phải đội quân đã phục kích sẵn của tôi, giết chết được hai nghìn kẻ thù, ha ha!”

Trong doanh trại mọi người đều vô cùng phấn khích.

Ngô Trấn Quân lảo đảo vài bước, ánh mắt đờ đẫn không thể tin được.

Ngô Ứng La sợ đến mức mặt mày tái mét, cảm giác cái chết có thể ập đến bất cứ lúc nào, hắn kéo người Ngô Trấn Quân, không ngừng kêu cứu: “Bố, cứu con, cứu con với”.

“Bình Tây Vương, ông thua rồi, theo những gì đã thỏa thuận, ông cũng nên lập tức rút quân, rời khỏi Tây Dã đi”.

Sở Phàm hét lớn: “Người đâu, tiễn Bình Tây Vương về phủ”.

Trần Phong Hoàng bước lên trước một bước, ánh mắt lạnh lùng: “Bình Tây Vương, mời về phủ”.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT