Lọc Truyện

Bố Cháu Là Chiến Thần - Sở Phàm

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

“Hừ, ông lừa người”.

Đan Đan lập tức bĩu môi: “Bố là anh hùng giỏi nhất và hùng mạnh nhất nữa, Đan Đan không chơi với ông nữa”.

Cô bé tức giận vứt cái bút lông sang một bên, giậm chân quay đầu bỏ đi.

Sở Trí Hậu và Ông Bảo quay sang nhìn nhau, chỉ biết cười ha ha.

“Con bé này, vẫn là gần gũi với bố nó…”

Sở Trí Hậu chắp tay sau lưng, ánh mắt đột nhiên trở nên sâu xa: “Ông Bảo, là một người bố, có phải tôi rất thất bại không?”

“Vương gia…”

Ông Bảo nhất thời nghẹn giọng, không biết nên trả lời ra sao, chỉ phức tạp thở dài một tiếng: “Sẽ có ngày Đại Thế tử hiểu được nỗi khổ tâm trong lòng ông”.

“Tôi cũng không mong nó có thể tha thứ cho tôi, dù sao cũng là tôi có lỗi với mẹ con nó trước”.

Sắc mặt Sở Trí Hậu bình tĩnh, chỉ là trong đôi mắt sâu thẳm ấy như ánh lên cảm giác phức tạp và tội lỗi…

Mặc dù ông ta cưới cô chủ của ông Phương ở nước Tương về chỉ với mục đích giao dịch, để có được sự ủng hộ của hơn một trăm các gia đình giàu có nhà họ Phương, để có đủ quân lương để đánh xong trận chiến quan trọng đó, nếu không sẽ khiến cho tám trăm nghìn dân chết rét trên núi Đại Tuyết!

Mặc dù, ông ta chưa từng thay lòng, đã kết hôn với cô chủ nhà họ Phương hai mươi năm rồi nhưng vẫn chưa từng bước vào phòng bà ta một bước.

Mặc dù ông ta là thánh thần trong lòng mấy trăm nghìn nhân dân, công đức nhiều vô kể.

Mặc dù vô số…

Nhưng ông ta, đến cuối cùng thì vẫn phụ lòng hai mẹ con Diệp Khương Như và Sở Phàm.

Ông ta chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người bố, của một người chồng…

Đất nước được thái bình yên ấm, không phụ giang sơn, không phụ ông…

Trầm mặc một lúc lâu, Ông Bảo bước lên trước và đưa ra một bản tấu chương:

“Vương gia, hoàng tộc Tây Hạ gửi tới lá thư xin hàng thứ mười, tình nguyện quy thuận Đông Hoa kể từ bây giờ, năm nào cũng sẽ cống nạp, luôn luôn phục tùng, mãi không tạo phản…”

“Các đại thần sở công văn và triều đình, đây là tấu chương liên danh, trong đó bảy mươi phần trăm số người cho rằng nên giữ tinh thần của chủ nghĩa nhân đạo, thể hiện phong thái nước lớn, chấp nhận sự quy thuận của bọn chúng, bảo Đại Thế tử rút quân…”

Sơ Trí Hậu bước đến hồ cá, thuận tay thả xuống một nắm mồi, cười khẩy và khinh thường lên tiếng: “Chủ nghĩa nhân đạo? Phong thái nước lớn?”

“Sợ là bọn vương công quý tộc này đã bị mua chuộc bởi mỹ nữ của bên Tây Hạ, không chịu nổi cám dỗ mới bắt đầu giả đò lương thiện đây”.

“Chuyện này, đúng vậy!”

Da đầu Ông Bảo trở nên tê cứng, bất lực thở dài một tiếng.

Nước Tây Hạ cũng là một đất nước cổ đã tồn tại cả nghìn năm, vô số châu báu đều xứng tầm quốc lễ, giá trị rất cao.

Mà Tây Hạ còn là nơi sản sinh ra rất nhiều mỹ nữ từ thời xưa. Mỹ nữ Tây Hạ phong tình có một không hai, từ cổ chí kim đều được rất nhiều quan chức và quý tộc ưa thích, đối diện với những sự tấn công mềm mại này, vẫn có không ít người bị rơi vào bẫy.

Sở Trí Hậu lạnh lùng, bình tĩnh lên tiếng: “Lúc kỵ binh Tây Hạ bọn chúng tiến công vào lãnh thổ Đông Hoa tôi, đốt, giết, cướp bóc rồi chiếm lĩnh thành trì, sao bọn họ không từng nghĩ đến chủ nghĩa nhân đạo đi? Bây giờ bị người ta đánh đến cửa nhà rồi mới nghĩ tới chuyện vẫy đuôi cầu xin, một bức thư xin hàng là có thể xóa bỏ tất cả những tội lỗi của bọn chúng? Không đời nào!”

“Tây Hạ là một con chó sống hai mặt, lúc yếu ớt sẽ giả vờ đáng thương để lôi kéo sự đồng cảm, thương xót của chú, nhưng khi bọn chúng tìm thấy cơ hội, bọn chúng sẽ lật mặt ngay lập tức, không chịu nhận người, cắn một nhát đứt luôn cổ chú, rỉa nát nội tạng của chú, gặm nhấm xương tủy chú”.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT