Lọc Truyện

Bố Cháu Là Chiến Thần - Sở Phàm

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Không có một cơ hội chiến thắng nào cả!

“Ông trời tiệt đường sống của tôi!”

Khương Mạn Quan tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt, thở dài một hơi.

Không ngờ rằng, Khương Mạn Quan lão ta một thời oanh tạc trên chiến trường, kiên cường bất khuất, đến cuối cùng vẫn không tránh khỏi cảnh ‘da ngựa bọc thây’, tử trận nơi chiến trường.

Nhưng nực cười nhất là lão ta bị đánh bại bởi một thanh niên chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi!

Đúng là sự chế nhạo to lớn nhất!

“Quân Tây Hạ nghe đây, các ngươi đã bị bao vây rồi, lập tức bỏ vũ khí xuống đầu hàng, Đông Hoa luôn đối xử nhân từ với tù nhân!”

Thanh kiếm dài của Sở Phàm chĩa vào, thanh âm vang lên dày đặc, xuyên thấu qua làn cát bụi mù mịt, truyền đến tai mỗi quân lính Tây Hạ.

Bộp bộp bộp!

Đội quân Tây Hạ chỉ còn lại mấy nghìn người, đối mặt với số lượng quân Đông Hoa nhiều hơn gấp mười lần quân của mình, người nào cũng bất lực và hoảng sợ, giống như con cừu non sắp bị làm thịt.

“Thua rồi, thua rồi”.

Hạ Hầu Quốc thở dài một tiếng, dẫn đầu cởi bỏ áo giáp long bào, ném vũ khí, xuống ngựa đầu hàng.

Vẻ mặt các tướng lĩnh khác cũng u ám ảm đạm, lần lượt vứt bỏ vũ khí xuống đầu hàng.

“Bộp bộp bộp”.

Hàng nghìn binh lính vứt bỏ vũ khí, ánh mắt thất thần và tuyệt vọng.

Sở Phàm phất tay, Trần Phong Hoàng lập tức dẫn người đến khống chế đám tù nhân này, bọn họ khí thế hừng hực, phấn khích vô cùng.

Ba tháng rồi, bọn họ đã bị áp bức ba tháng rồi, cuối cùng bọn họ cũng đã được hưởng chiến thắng trọn vẹn!

Trận quyết chiến này, bọn họ thắng rồi!

Hả?

Tuy nhiên, trong quân đội của Tây Hạ, vẫn có một người ngồi trên chiến mã, thân hình cứng đờ, ánh mắt kiêu hãnh, không hề có ý định đầu hàng.

Chiến thần lục quốc, Khương Mạn Quan!

Gió mạnh cuộn lấy cát vàng, đập vào tấm áo bào đã trải qua vô số trận chiến của lão ta, Khương Mạn Quan cầm đao nghênh chiến, râu tóc bạc phơ lắc lư trong gió, mang theo khí thế anh dũng uy nghiêm.

“Khương lão, chúng ta thua rồi, đầu hàng đi”, Hạ Hầu Quốc hai mắt đỏ ngầu, nghẹn ngào nói.

“Khương lão, đầu hàng đi!”, những tướng quân còn lại cũng lên tiếng, bọn họ biết rất rõ nếu Khương Mạn Quan không chịu đầu hàng thì chỉ có một con đường cụt đang chờ lão ta.

Soạt soạt soạt!

Trong quân đội Đông Hoa, hàng nghìn mũi đao lạnh lẽo, hung tợn nhắm thẳng vào người Khương Mạn Quan.

Khương Mạn Quan đột nhiên bật cười một cách điên dại, khinh thường nói: “Đầu hàng ư?”

“Đời này của lão phu, đã từng thua, từng bại, cũng từng tuyệt vọng, nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ đầu hàng”.

“Lão phu tôi năm nay đã một trăm hai mươi tuổi, trước khi chết sẽ không thể lại cái danh ‘tướng quân đầu hàng’, để mặc cho đời sau chê cười”.

Đám người Hạ Hầu Quốc hai mắt đỏ hoe, nghẹn ngào không nói lên lời.

“Chàng trai trẻ, cậu rất ưu tú, có thể bại trận trong tay cậu, lão phu tâm phục khẩu phục”, Khương Mạn Quan siết chặt dây cương, giơ thanh kiếm lên, cao ngạo nói:

“Không biết cậu có cái gan đanh một trận cuối cùng với lão phu không?”

Khuôn mặt Trần Phong Hoàng biến sắc, trầm giọng nói: “Long thủ, lão già này đã là tướng bại trận rồi, không cần phải quan tâm ông ta!”

“Đúng vậy, ai biết được ông ta có mưu hèn kế bẩn gì, cứ trực tiếp bắt ông ta là được rồi!”

Sở Phàm vươn tay chặn đám người đó lại, ánh mắt bình tĩnh và cung kính nói: “Sở Phàm nguyện tiễn Chiến thần Khương lão đoạn đường cuối cùng!”

“Ha ha ha, được lắm, cậu nhóc, tôi thừa nhận là tôi không bằng cậu”.

Khương Mạn Quan lại cười lớn, lòng bàn tay nhăn nheo đầy sẹo vỗ vào hông ngựa, sau khi xuống ngựa, giọng điệu lão ta dịu đi:

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT