Lọc Truyện

Bố Cháu Là Chiến Thần - Sở Phàm

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

“Bác gái, bác làm gì vậy, bác dựa vào đâu mà vứt quà Sở Phàm tặng cháu chứ?”

Cảm xúc của Diệp Mỹ Na vỡ òa tại chỗ, giận dữ chỉ vào Hoàng Phương rồi hét lên.

Cho dù sợi dây chuyền đó là bảo vật quý năm trăm triệu cũng được, là hàng giả mười tệ trên vỉa hè cũng chẳng sao, trong lòng cô ấy nó vẫn là bảo vật vô giá.

Bởi vì đó là dây chuyền Sở Phàm tặng cho cô ấy.

Là món quà do người duy nhất trên đời thật lòng yêu thương cô ấy, là người em họ thấu hiểu cô ấy tặng cho cô ấy.

Sắc mặt Hoàng Phương lập tức khó coi.

“Chán sống!”

La Cường thì lộ ánh mắt tức giận. Hoàng Phương dám vứt sợi dây chuyền Sở Phàm tặng cho Diệp Mỹ Na, hành vi sỉ nhục này khiến cậu ta không chấp nhận được. Cậu ta nhất định phải dạy cho bà ta một bài học.

Nếu ở trong quân doanh, có người cả gan coi thường Long thủ, thì đã bị chết chìm trong nước bọt của tất cả quân lính rồi.

“Cậu, cậu làm gì, đây là địa bàn của nhà họ Diệp và nhà họ Tiết, cậu đừng có làm loạn”, Hoàng Phương hoảng sợ trước khí thế của La Cường, sắc mặt trắng bệch liên tục lùi về phía sau chồng mình là Diệp Kiến Lĩnh.

Advertisement

Diệp Kiến Lĩnh cũng sợ sệt nói: “Sở Phàm, trông coi cấp dưới của mày cho cẩn thận vào. Đây không phải là chỗ bọn mày có thể giở trò ngang ngược đâu!”

Sở Phàm duỗi tay ngăn La Cường lại, nói: “Lui lại đi, hôm nay là ngày cưới của Mỹ Na, là ngày vui của chị ấy. Anh không muốn gây chuyện khiến chị ấy không vui”.

La Cường không cam lòng lùi lại, lúc này nhà họ Diệp mới thở phào một hơi.

Sở Phàm nhìn xoáy vào Hoàng Phương, nói: “Tôi cũng tin là nhất định bà sẽ nhặt sợi dây chuyền đó lại. Hiện tại ba kiêu ngạo bao nhiêu thì tiếp theo bà sẽ thảm hại bấy nhiêu”.

Hoàng Phương ngơ ngác vài giây, sau đó cười khanh khách:

“Tao sẽ nhặt cái thứ rác rưởi đó á? Ha ha ha, mày làm tao cười chết…”

Advertisement

Các khách khứa có mặt cũng khinh thường lắc đầu. Với thân phận của bọn họ, cho dù là đồ có quý giá hơn nữa rơi trên đất thì cũng sẽ không nhặt chứ đừng nói là đồ đã vứt vào thùng rác.

Bọn họ là quý bà quý cô thân phận cao quý, chứ không phải bà già móc bọc.

“Chủ nhà họ Tiết đến rồi, mau, chúng ta mau ra tiếp đón!”

“Đúng đấy, đừng lãng phí thời gian với đứa con hoang này mà chọc giận chủ nhà họ Tiết”.

Nhà họ Diệp đều lo lắng chạy đi đón tiếp bố mẹ của Tiết Lang.

“Sở Phàm, xin lỗi…”

Chỉ còn lại Diệp Mỹ Na hai mắt đỏ hoe, vô cùng áy náy nói: “Chị không ngờ nhà họ Diệp lại đối xử với em như thế, còn ném quà em tặng chị nữa”.

“Em không trách chị”.

Sở Phàm lau sạch nước mắt trên má cô ấy, nói: “Em sẽ mua cho chị cái khác đẹp hơn, đi thôi”.

Diệp Mỹ Na ngoan ngoãn gật đầu, cùng với Tiết Lang đi đón tiếp người nhà họ Tiết.

Sở Phàm và La Cường ngồi vào ghế được người nhà họ Diệp sắp xếp.

Lễ cưới hôm nay được bố trí khắp cả sân sau rộng lớn, đủ sức chứa một nghìn người.

Theo tục lệ thì vị trí ngồi chia theo từng tầng lớp trong xã hội, địa vị và tài sản cao thì sẽ ngồi ở vị trí phía trước, không tiền không thế thì ngồi phía xa.

Người nhà họ Diệp ghét Sở Phàm nên xếp cho anh vị trí ở sát cửa sau của vườn, là vị trí thuộc tầng lớp thấp nhất, chỗ ngồi của người giúp việc và bảo vệ của nhà họ Diệp.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT