Lọc Truyện

Bố Cháu Là Chiến Thần - Sở Phàm

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

“Đúng vậy đó, Diệp Vinh Hữu, Lưu Vinh Hữu cái quái gì? Ai biết cậu ta là ai?”

“Cậu ta là cái thá gì mà cũng xứng để chúng tôi phải đích thân tới đây? Sao chúng tôi phải giữ thể diện cho cậu ta?”

“Dạo này, thứ thấp kém gì cũng dám mượn danh tiếng của ông Thẩm để giả danh lừa bịp cả. Đúng là quá khốn nạn”.

Ầm ầm.

Không ngờ Diệp Vinh Hữu lại không hề quen biết Thẩm Vạn Tuyên.

Sao, sao lại xảy ra chuyện như vậy cơ chứ? Rốt cuộc Thẩm Vạn Tuyên được ai mời tới?

Ngay lập tức, đám người nhà họ Diệp đều bùng nổ như ong vỡ tổ. Nhà bọn họ đã trở thành tiêu đề cho mọi người bàn tán chỉ trích, mất hết sạch mặt mũi.

Diệp Vinh Hữu lại càng cúi gằm mặt xuống. Bây giờ hắn chỉ muốn chui quách xuống cái lỗ nào cho xong chuyện.

Diệp Vinh Thiều hung ác trợn mắt lườm hắn một cái, tỏ ý về nhà sẽ tính sổ với hắn.

Ông ta mặt dày, quay sang cung kính nói với Thẩm Vạn Tuyên: “Thưa ông Thẩm, là do tôi không biết ý tứ. Xin ông hãy ngồi xuống, mời ông ngồi ạ”.

Hai vợ chồng Tiết Trường Phương cũng vội vàng tiếp lời: “Đúng vậy, nếu ông Thẩm đã cất công tới đây thì mời ông hãy ngồi lại một lúc. Vị trí này được chuẩn bị riêng cho ông đấy ạ”.

Bọn họ giơ tay chỉ vào chiếc ghế được xếp chính giữa. Không thể nghi ngờ, đây là chiếc ghế dành cho người tôn quý nhất, chỉ người có thân phận cao quý nhất mới có tư cách ngồi vào đó.

Thẩm Vạn Tuyên lại lắc đầu, giọng điệu mang theo ý tứ sâu xa: “Thôi bỏ đi, tôi vẫn chưa đủ tư cách để ngồi vào vị trí này đâu”.

“Vậy, vậy thì ông muốn ngồi ở đâu ạ?”

Lúc đám người nhà họ Diệp vẫn còn sững sờ, Thẩm Vạn Tuyên liếc mắt nhìn, thấy Sở Phàm đang đứng ở tận ngoài cùng đang mỉm cười gật đầu với ông ấy.

Hai mắt Thẩm Vạn Tuyên lập tức sáng bừng lên. Ông ấy bật cười nói: “Tôi ngồi ở đây thôi”.

“Chúng tôi cũng ngồi ở đây”.

Mấy ông chủ quyền quý cũng đã nhìn thấy Sở Phàm, lập tức mừng rỡ chạy vọt đến. Có một số người không có chỗ ngồi cũng không thèm để ý tới hình tượng mà cầm mấy cái ghế nhỏ kích động ngồi sát bên cạnh Sở Phàm.

Chuyện, chuyện này…

Đám người nhà họ Diệp đều trợn mắt há mồm khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Hai vợ chồng Tiết Trường Phương cũng nghi hoặc nhìn theo.

“Ông Diệp à, rốt cuộc ông Thẩm và mấy vị chủ nhà kia bị làm sao vậy? Chúng ta dành cho bọn họ những chỗ ngồi cao quý nhất thì bọn họ lại không chịu ngồi, sao cứ nằng nặc chen chúc ngồi với đám người hầu kẻ hạ kia thế?”

“Có lẽ là, những người có địa vị cao đều thích tỏ ra khiêm tốn chăng?”, Diệp Vinh Thiều gật gù phân tích: “Dạo gần đây ông Thẩm nổi tiếng quá, tôi đoán có lẽ ông ấy muốn khiêm tốn một chút, không muốn bị người khác nhìn chằm chằm cũng nên”.

“Chắc là vậy rồi”, Tiết Trường Phương cũng không khỏi cảm thán: “Đây chính là tinh thần đáng quý của ông Thẩm, coi danh lợi chỉ là gió thoảng mây bay. Chúng ta vẫn cần phải rèn luyện thêm nhiều.”

Đám người nhà họ Diệp nghe vậy đều tỏ vẻ kính nể và sùng bái.

Bọn họ nào biết được, Thẩm Vạn Tuyên và đám chủ nhà kia chẳng hề quan tâm đến cái gọi là “khiêm tốn” và “tinh thần” gì đó.

Bọn họ thi nhau chạy đến phía sau hoàn toàn là vì ở đó có Sở Phàm!

Đây chính là Quân thần của Long Hồn, người anh hùng mang trên mình vinh quang của cả quốc gia!

Đột nhiên có cơ hội được làm quen với người chỉ được nghe danh trong truyền thuyết này, đừng nói là phải ngồi cùng đám người nghèo hèn thấp kém, kể cả có phải ngồi xổm dưới gầm cầu thì bọn họ cũng cam lòng. Thậm chí bọn họ còn mừng rỡ như điên, đua nhau chạy tới.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT