Lọc Truyện

Bố Cháu Là Chiến Thần - Sở Phàm

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

“Long thủ không muốn làm phiền mọi người, cũng sợ sẽ ảnh hưởng đến người dân. Vậy nên anh ấy đã mang theo tro cốt của ba mươi sáu vị liệt sĩ anh dũng hi sinh trên chiến trường có quê quán ở Yên Kinh rời khỏi Tây Dã rồi”.

“Bằng sự biết ơn lớn nhất, tôi xin thay mặt Long thủ cảm ơn sự yêu mến của mọi người dành cho anh ấy”.

“Hành lễ!”

La Cường vừa mới dứt lời liền thực hiện lễ nghi chào kiểu quân đội.

Soạt soạt soạt…

Tất cả các quân lính đang có mặt tại đây đều đồng loạt chào, cảnh tượng hoành tráng mà hùng vĩ.

“Phó tướng La, mọi người đến đây đều là vì muốn tiễn Long thủ trở về Yên Kinh. Hiện giờ tất cả đã tập trung đầy đủ nhưng Long thủ lại không có ở đây. Chuyện, chuyện này phải giải quyết thế nào đây?”, Quản Bá Anh có chút nóng nảy. Bọn họ tốn sức để tạo ra thanh thế lớn như thế này, đều là công dã tràng hết sao?

“Đúng vậy đó, đến cả máy bay dành riêng cho Long thủ chúng tôi cũng đã chuẩn bị xong xuôi rồi. Chúng tôi không thể mang máy bay trống không trở về được”.

La Cường trầm giọng nói: “Các vị yêu mến Long thủ, anh ấy đều hiểu được. Trước khi rời đi anh ấy đã dặn tôi, người mà các vị nên đưa tiễn phải là bọn họ mới đúng”.

Cậu ta chỉ về những hộp đựng hài cốt được che bằng cờ quân đội đang được các quân sĩ bê trên tay. Đây đều là những liệt sĩ đã anh dũng hi sinh trên chiến trường, mỗi người bọn họ đều rất cao quý, đều là anh hùng!”

“Nhờ có vô số người lính không màng nguy hiểm, dũng cảm chiến đấu mà Đông Hoa của chúng ta mới giữ được hòa bình như ngày hôm nay”.

“Vậy nên Long thủ quyết định tặng toàn bộ máy bay riêng cho những người anh hùng này, dùng nghi lễ cao quý nhất để đưa tiễn bọn họ trở về quê hương chôn cất cẩn thận”.

“Long thủ đã tự mình mang theo ba mươi sáu liệt sĩ quê ở Yên Kinh rời đi, còn các vị anh hùng này mong mọi người hãy đưa bọn họ trở về nhà bình an”.

La Cường lại thực hiện nghi lễ chào kiểu quân đội một lần nữa, ánh mắt tràn ngập tôn kính, trang nghiêm.

Đám người Quản Bá Anh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cảm xúc dâng trào trong lòng, khóe mắt đỏ hoe.

Người khác chỉ hận không thể khoe ra toàn bộ công lao của mình với mọi người, còn Sở Phàm thì hoàn toàn ngược lại, sau khi làm xong việc tốt, anh không cần danh tiếng mà chỉ lặng lẽ rời đi.

Anh chính là người anh hùng một lòng đặt đất nước lên hàng đầu, lòng yêu nước thấm nhuần trong xương tủy.

“Hãy đưa các anh hùng trở về nhà!”, Quản Bá Anh cao giọng hô to, cúi gập người xuống thể hiện lòng tôn kính với từng hàng chiến sĩ trang nghiêm ôm hộp đựng tro cốt trong tay.

“Hãy đưa các anh hùng về nhà”.

Tiếng hô lớn rung chuyển đất trời vang vọng trong không trung, khiến lòng người rung động.

Trong ánh mắt nồng nhiệt mà tôn kính của vô số người có mặt tại nơi này, từng chiếc máy bay riêng chậm rãi cất cánh, mang theo những người hùng của đất nước đã vì nhân dân mà hi sinh tính mạng, chiến đấu hết mình đến tận hơi thở cuối cùng trở về với đất mẹ.

Tháng năm dần trôi.

Linh hồn yên nghỉ.

Lúc này đây, ở trong một chiếc máy bay đang chuẩn bị cất cánh bay tới Yên Kinh.

Trong khoang hạng nhất, Sở Phàm đang ngồi thẳng lưng đưa mắt nhìn về phương xa rồi lại nhìn sang ba mươi sáu hộp tro cốt được che bằng cờ quân đội đặt trên các ghế ngồi. Anh nói: “Các anh em, chúng ta về nhà thôi”.

Bởi vì đây là chuyến bay vào đêm muộn cho nên có rất ít hành khách. Khoang hạng nhất lại càng vắng vẻ không người.

Vậy nên Sở Phàm đang mua toàn bộ các ghế trống rồi xếp tro cốt của các liệt sĩ lên từng ghế ngồi một cách cẩn thận.

Anh không lựa chọn gửi cho đơn vị vận chuyển vì đây là sự tôn trọng dành cho những người anh hùng ấy.

“Long thủ, bên La Cường truyền tin tức tới rồi. Quả nhiên mọi chuyện y hệt như cậu dự đoán, số người dân tự ý chạy tới tiễn đưa cậu lên tới hơn mười nghìn người”, Trần Phong Hoàng tới gần Sở Phàm báo cáo.

“Bọn họ đã làm theo lời cậu dặn, dùng máy bay riêng chở tro cốt của những người anh hùng liệt sĩ kia về quê nhà, dùng lễ nghi cao quý nhất, tôn kính nhất để tôn vinh các anh hùng”.

“Tôi biết rồi”.

Sở Phàm gật đầu rồi cảm thán: “Sở Phàm tôi đây có tài đức gì mà đáng để mấy chục nghìn đồng bào tới tiễn đưa”.

“Long thủ, đây là những gì cậu xứng đáng đạt được, hơn nữa cũng không thể nào tránh được”, Trần Phong Hoàng bật cười nói: “Tôi vừa mới nhận được tin tức, sau khi biết được cậu sắp trở về, bên Yên Kinh đã có mấy chục nghìn người tự tập hợp ở sân bay để đón tiếp cậu, quy mô còn lớn hơn ở Tây Dã nhiều”.

Sở Phàm lắc đầu bất lực, chỉ có thể tùy theo ý bọn họ.

Anh hít sâu một hơi, trong đầu thầm nghĩ chẳng mấy chốc sẽ được quay về Yên Kinh, được gặp Vân Mộc Thanh và Đan Đan, trái tim cũng vô thức vui vẻ hơn hẳn.

Toàn bộ mỏi mệt và thương tích trên người đều biến mất trong nháy mắt, tinh thần trở nên tỉnh táo gấp trăm lần!

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT