Lọc Truyện

Bố Cháu Là Chiến Thần - Sở Phàm

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Hơn nữa nhiều năm chinh chiến cùng với việc nước chất chồng quanh năm khiến cho cơ thể ông ta trở nên suy nhược, nếu như không có ý chí kiên cường chống đỡ thì sợ rằng ông ta đã ngã xuống từ lâu…

Sở Phàm hít sâu một hơi rồi đi đến cầm thùng nước trong tay Sở Trí Hậu, giúp ông ta xử lý đám cỏ dại trong sân.

“Đã lớn tuổi rồi thì đừng làm công việc nặng nhọc này nữa, giao lại cho người khác trong phủ là được”.

Sở Trí Hậu hơi sững sờ, dường như hơi vui mừng, mà cũng như cảm khái: “Có một vài việc người khác không thể thay thế được”.

Ví dụ như làm một người chồng, làm một người bố.

Sở Trí Hậu ông ta không phụ bất kỳ ai trong trong thiên hạ này, chỉ có lỗi với vợ và con trai của mình…

Cây đào là hồi ức của ông ta, cũng là sự áy náy mà ông ta cực lực muốn bù đắp.

Sở Phàm nhận ra ý nghĩa ẩn chứa trong câu nói ấy, thế nhưng anh chỉ lặng lẽ tưới nước, nhổ cỏ…

Sở Trí Hậu ngồi trên một hòn đá, để làn gió êm ái phả vào người, nương theo ánh sao lấp lánh để quan sát con trai trước mặt mình.

“Chiến sự Tây Dã con làm khá lắm, bố rất hài lòng”.

Sở Trí Hậu nói một cách bình tĩnh, mặc dù giọng nói của ông ta rất bình thản nhưng lại không giấu nổi niềm vui và sự tự hào.

Được thấy con trai mình hóa rồng là sự hy vọng của mỗi người làm bố mẹ.

Huống hồ chi con trai của ông ta ưu tú như thế, đã có người kế thừa đại nghiệp của nhà họ Sở rồi!

“Hôm nay con khải hoàn về kinh, vạn người ra đón, nhất định cảnh tượng ấy rất hào hùng, rất hoành tráng nhỉ?”, giọng nói của Sở Trí Hậu trở nên nghiêm túc, ông ta nói từng câu từng chữ: “Năm ấy bố chinh chiến khắp mười bảy nước, bước lên đài bái tướng, được phong cho tước Vương, còn hoành tráng hơn con gấp trăm lần nữa kìa…”

“Nhưng bố hy vọng con có thể hiểu rõ, những hư danh và danh vọng ấy có thể làm con thấy thỏa mãn, cũng có thể đẩy con ngã nhào”.

“Leo càng cao té càng đau. Bây giờ con đang nổi tiếng lừng lẫy, còn chưa đến ba mươi tuổi đã trở thành chiến thần bảo vệ đất nước, uy danh của chư hầu một phương, không ít người đỏ mắt ghen tị với con. Con phải giữ vững tấm lòng ban đầu của mình, thấu hiểu bản thân, chớ kiêu ngạo chớ nóng vội, có thế mới có thể đi xa được…”

Sở Phàm chỉ đảo mắt nhìn ông ta: “Ông vẫn giống với lúc nhỏ, thường thích dạy dỗ người khác nhưng lại không biết khen thưởng nửa câu”.

Sở Trí Hậu lập tức im lặng.

Ông ta thừa nhận mình không phải là người bố tốt, thường hay làm theo phương thức trong quân doanh, giảng đạo với con mình, thế nhưng bản thân ông ta đã quên mất một điều, con của mình mới chỉ là đứa con nít mấy tuổi đầu…

Có lẽ nó hy vọng được nhận lời khen ngợi và sự cổ vũ của bố mẹ chứ không phải là một ‘Vương gia Sở’ mặt lạnh vô tình, cao cao tại thượng.

Đột nhiên bầu không khí trở nên ngột ngạt…

Đột nhiên Sở Trí Hậu cất tiếng hỏi: “Nghe nói con có mâu thuẫn với người trong Hiệp hội võ thuật ngoài sân bay à?”

“Chỉ là một người phụ nữ ngông cuồng, tự xưng là tình nhân của Ngụy Trung Hồ”, Sở Phàm cười lạnh: “Cô ta làm ngã hũ tro cốt của anh em tôi, tôi ra tay dạy cho cô ta một bài học, có thế mà thôi”.

 

Sở Trí Hậu nhíu mày lại: “Nhưng bố nghe nói con dọa sẽ tiêu diệt cả Hiệp hội võ thuật?”

“Lẽ nào hiệp hội võ thuật không đáng bị diệt sao?”, Sở Phàm vặc lại, ánh mắt anh trở nên sắc sảo: “Mấy năm nay, Ngụy Trung Hồ nắm quyền lớn trong tay, người trong hiệp hội võ thuật tung hoành ngang dọc, làm xằm làm bậy, nhúng tay vào quân đội, chính trị, thương trường, khiến cho chướng khí nổi mịt mù khắp chốn, hỗn loạn vô cùng”.

“Hiệp hội võ thuật nghiễm nhiên trở nên ngang ngược, muốn làm gì thì làm”.

“Biết bao nhiêu người bị bọn chúng hà hiếp mà chỉ dám nuốt giận vào lòng? Biết bao nhiêu gia đình sống khổ sống sở vì hiệp hội võ thuật? Khối ung nhọt này không trừ đi thì để đó gây họa vạn năm à?”

Danh sách truyện HOT