Lọc Truyện

Bố Cháu Là Chiến Thần - Sở Phàm

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Dương Tuyền nũng nịu nói, nhưng vẫn quyến rũ cúi đầu, hé miệng…

“Ầm ầm ầm!”

Đúng lúc này, tiếng đập cửa thô lỗ đánh vỡ cảnh xuân sắc, lập tức khiến Đinh Hình đen mặt, mất hết hứng thú.

“Ai vậy?”

Đinh Hình nhảy xuống giường, đi đến phòng khách nhìn camera trước cửa khó chịu quát.

“Đinh Hình của bên nhân sự đúng không? Nghe nói cậu tự ý sửa đổi danh sách các tướng sĩ của ‘đơn xét công’, chúng tôi đến đây tìm cậu hỏi thăm tình hình”, Trần Phong Hoàng ngoài cửa lạnh lùng nói.

Đinh Hình khinh thường tức giận mắng: “Hỏi thăm tình hình con mẹ nhà ông, mẹ kiếp, ông nghĩ mình là ai thế, cút đi cho ông đây”.

Đinh Hình ỷ mình có Hiệp hội võ thuật làm chỗ dựa nên không sợ hãi, kiêu ngạo mắng to: “Lại là đám binh lính kiêu ngạo nghèo rớt mồng tơi kia kêu các người đến đây à? Trở về nói với đám nghèo đó, không muốn cả nhà bị liên luỵ chết bất đắc kỳ tử thì ngậm miệng lại cho tôi, có vài người không phải bọn họ có thể đắc tội được đâu”.

“Tôi chỉ hỏi cậu một câu, có mở cửa không?”, giọng nói của Trần Phong Hoàng vẫn lạnh lùng như trước.

“Mở con mẹ ông, cút đi”, Đinh Hình mắng một tiếng, tức giận hùng hổ trở về giường.

“Anh Đinh, chuyện gì vậy?”, Dương Tuyền vô cùng lo lắng và sợ hãi, căng thẳng dùng chăn che lại hơn một nửa cơ thể lộ ra ngoài của mình.

“Không có gì, một đám nghèo khổ, tức nước vỡ bờ đến đây gây chuyện thôi, đúng là buồn cười”.

Đinh Hình vô cùng khinh thường nói: “Dám đến chỗ của anh gây chuyện mà không hỏi thăm xem đây là đâu, não tàn”.

“Mặc kệ bọn họ, chúng ta tiếp tục”, Dương Tuyền ôm lấy cổ Đinh Hình, quyến rũ nói.

Đinh Hình không chịu nổi kích thích, vội vàng đẩy ngã Dương Tuyền, không chút kiêng dè, cũng chẳng chút lo lắng bắt đầu hưởng thụ…

“Bùm…”

Mà ngay giây tiếp theo, tiếng nổ lớn chợt vang lên.

Cả một mặt tường bên ngoài biệt thự bị người ta làm nổ ra một lỗ thủng bằng cách vô cùng bạo lực, phòng khách lầu một lập tức trở thành một đống hoang tàn.

“A…”

Đinh Hình và Dương Tuyền la lên một tiếng như gặp ma, trợn mắt há mồm, sợ hãi trợn tròn mắt.

“Cộp cộp cộp…”

Tiếp sau đó, mười mấy chiến sĩ mặc đồ rằn ri xông lên, không nói hai lời, trực tiếp kéo Đinh Hình và Dương Tuyền từ trong chăn ra, đè sát xuống đất.

Hai người này đều trần như nhộng, như một trò hề, khỏi phải nói tới nó buồn cười, xấu hổ đến mức nào.

Sở Phàm và Trần Phong Hoàng chậm rãi bước ra, đi tới.

“Anh là Đinh Hình à?”, Sở Phàm hỏi.

“Các người là của bộ phận nào hả? Khốn kiếp, anh có biết ông đây là ai không, có tin ông đấy tước quân phục của các người không!”, Đinh Hình chưa từng phải chịu uất ức như thế này, tức muốn nổ phổi, giận dữ gào thét.

Sở Phàm nhướng mày phất tay.

Trần Phong Hoàng lập tức hiểu ý, nâng tay cho một cái tát vang dội.

“Chát!”

Đinh Hình trực tiếp bị đánh ngã dưới đất, gò má sưng lên, răng rớt ra ngoài, cả người ngơ ngác…

“Hỏi cậu cái gì thì cậu trả lời cái đó, đừng tự khiến mình khó chịu”, Trần Phong Hoàng lạnh lùng nhìn anh ta, tiện tay lấy cây súng ở bên hông ra, nòng súng lạnh như băng chĩa vào gáy Đinh Hình.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT