Lọc Truyện

Bố Cháu Là Chiến Thần - Sở Phàm

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Vân Hinh Nhi càng cười tươi hơn, mấy vệ sĩ xung quanh cũng mở to hai mắt, không muốn bỏ lỡ một giây một phút nào.

Nhưng lúc hai chân Vân Mộc Thanh chỉ còn cách mặt đất mười centimet, đột nhiên có một sức mạnh xuất hiện đỡ lấy cô từ bên dưới, khiến cô không thể động đậy.

Chuyện gì vậy? Vân Mộc Thanh ngạc nhiên mở mắt ra.

“Vân Mộc Thanh, anh đã từng nói với em chưa, từ nay về sau, có anh ở đây, anh sẽ không cho phép em chịu chút uất ức nào nữa".

Trong đêm mưa đột nhiên vang lên một giọng nam vừa lạnh lùng vừa mạnh mẽ, giọng nói không lớn, nhưng mọi người lại nghe rất rõ ràng.

Vân Mộc Thanh khó tin mở to mắt, vừa vui mừng vừa cảm động.

Ở phía xa, Sở Phàm mặc đồ đen, thân hình cao lớn thẳng tắp đang sải bước đi tới.

Anh vẫn ung dung thong thả như thế, nhìn như đang đi dạo trong sân, nhưng mỗi một bước đi, không khí xung quanh đều càng áp lực hơn, chẳng khác nào cả không khí cũng trở nên nặng nề.

Có cảm giác như một ngọn núi sừng sững cao lớn đang chậm rãi rơi xuống từ trên trời vậy.

Càng kỳ lạ hơn là trên người anh không hề mang thứ gì tránh mưa, nhưng trong vòng nửa mét xung quanh anh lại hình thành một vách tường không khí, những giọt mưa đều tránh ra xa, có cảm giác răng cả thiên nhiên cũng sợ hãi người đàn ông này.

“Sở Phàm, anh... Anh không sao chứ? Sao anh lại đến đây”, Vân Mộc Thanh vừa vui mừng vừa thấy áy náy.

“Không sao, mọi chuyện đều đã giải quyết rồi, yên tâm đi, bắt đầu từ bây giờ, không ai dám ép em làm chuyện em không muốn nữa đâu”, Sở Phàm dịu dàng nói, anh duỗi tay lau đi giọt nước mắt trên khuôn mặt lạnh như băng của người đẹp.

“Ừm, ừm”, Vân Mộc Thanh cảm động mà nghẹn ngào nói, sau đó trước mặt tối sầm, ngã vào lòng Sở Phàm.

Dầm mưa cả đêm, cô rất lạnh, cũng rất mệt mỏi, trước đó chỉ là cố chịu đựng mà thôi.

Sở Phàm đến đây khiến cô cảm thấy an toàn một cách khó hiểu.

“Ngủ đi”.

Sở Phàm ôm chặt cô gái trong lòng, tay phải vung lên trên đầu cô, một bức tường vô hình cứ thế hình thành, mưa to rơi xuống như đụng trúng một cái ô rắn chắc, nước mưa tản ra hai bên, một giọt mưa cũng không thể lọt vào.

Giống như đang đứng trong một thế giới khác vậy.

Mấy vệ sĩ của nhà họ Vân ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau, không biết đây là yêu pháp gì.

Lúc này, Sở Phàm ngẩng đầu nhìn Vân Hinh Nhi ở bên cạnh, hờ hững hỏi: “Khi nãy cô đang ép cô ấy quỳ xuống à?”

Vân Hinh Nhi cảm nhận được sát khí xông về phía mình, nhưng nghĩ đến thân phận cao quý, gia thế to lớn của mình, chị ta vẫn không phủ nhận bật cười.

Chị ta ưỡn ngực, kiêu ngạo ngẩng đầu lên, vênh váo ta đây nói: “Phải thì sao? Tôi có thể để người phụ nữ đê tiện này quỳ xuống trước mặt mình là vinh hạnh của cô ta, tôi đây...”

Ầm!

Còn chưa nói xong, Sở Phàm đã giơ năm ngón tay vung nhẹ trong hư không, Vân Hinh Nhi như bị một bàn tay vô hình đánh trúng, sau đó phịch một tiếng quỳ xuống đất, xương đùi răng rắc gãy nát.

Danh sách truyện HOT