Edit: Miêu - CQH
Thư ký của Lý Thư đi đến, hướng anh ta nói thì thầm vài câu, Lý Thư hướng hai người cười.
“Hai người cứ nói chuyện, tôi có việc, xin lỗi không thể tiếp chuyện trong chốc lát.”
Lý Thư rời đi, Phương Mê nhìn theo tầm mắt Cố Tây Phán, nhìn về phía Đường Mặc Trầm không xa.
“Người kia là Đường bộ trưởng phải không?”
Cố Tây Phán híp mắt lại, thưởng thức vẻ đẹp bụi trần Đường Mặc Trầm.
“không sai.”
“Bên người ngài ấy là người nào vậy, Cố tiểu thư biết không?”
“Đó là cháu gái của bộ trưởng, Bùi Vân Khinh.” Cố Tây Phán liếc mắt, hướng anh ta cười, “Nếu Phương tiên sinh có hứng thú, tôi có thể giúp anh giới thiệu.”
Phương Mê không có cự tuyệt, “Làm phiền Cố tiểu thư.”
“Dù sao tôi cũng muốn đi qua chào hỏi!”
Cố Tây Phán nâng tay làm dấu mời, cất bước đi ở phía trước, Phương Mê đi theo phía sau.
Xuyên qua đám người, cô ta mở nụ cười.
“Mực Trầm, Vân Khinh, hai người đến rồi?”
Đường Mặc Trầm nhẹ nhàng gật đầu, xem như đáp lại, Bùi Vân Khinh giơ khóe miệng, Điềm Điềm mở miệng.
“Dì Cố, đã lâu không gặp!”
Nghe thấy hai chữ ‘dì Cố’, Cố Tây Phán trên mặt bất động, hàm răng cũng nghiến chặt.
Phương Mê đứng ở bên cạnh, cơ mặt run rẩy trong mắt, đôi mắt đen như mực, khi cười lên hiện lên vài nét nhăn khi cười.
Lúc này, tầm mắt Đường Mặc Trầm cùng Bùi Vân Khinh không hẹn mà gặp cùng nhìn về phía Phương Mê.
Mặc dù đối với người đứng sau Cố Tây Phán, làm cho người ta cảm giác tồn tại mạnh mẽ, làm cho người ta không thể không chú ý đến sự hiện hữu của anh ta.
Phương Mê cũng không tránh né ánh mắt của Bùi Vân Khinh.
Bốn mắt nhìn nhau, long mày Bùi Vân Khinh dựng lên.
rõ ràng lần đầu tiên đây là lần đầu tiên, vì sao ánh mắt anh ta giống như đã quen biết nhau?
Lúc này, Phương Mê đã nghiên mắt về phái Đường Mặc Trầm, đưa tay ra.
“Đường bộ trưởng ngưỡng mộ đã lâu, Tôi là Phương Mê!”
Đưa tay ra nắm lấy, Đường Mặc Trầm thản nhiên gật đầu.
“Giáo sư Phương là chuyên gia ngoại khoa.” Cố Tây Phán ánh mắt dừng trên người Bùi Vân Khinh, “nói đến, thì Vân Khinh cũng đang học y, cùng Phương giáo sư cũng muốn thỉnh giáo và nói chuyện.”
Con nhóc kia tựa hồ cảm thấy hứng thú với Phương Mê, nếu như có thể để Phương Mê tách hai người ra, cô ta ngược lại rất vui mừng.
“Xin chào!”
Bùi Vân Khinh lễ phép, muốn bắt tay với đối phương.
Dời cánh tay của mình xuống để bắt tay nhưng bị Đường Mặc Trầm nắm lại.
“Xin lỗi không thể bắt được.”
nói xong, Đường Mặc Trầm mang theo cô đi nhanh về phía trước.
Cố Tây Phán nhìn bóng hai người ngày càng xa, cảm thấy hận.
Ánh mắt Phương Mê đảo qua mặt cô, “Đường bộ trưởng cùng cháu gái thật là thân cận.”
Chu Thiếno nghe vậy chỉ mỉm cười, “Phương giáo sư nếu như hứng thú với Vân Khinh, lần khác tôi có thể em ấy ra, mọi người cùng nhau nói chuyện.”
Phương Mê cười rộ lên, “Cố tiểu thư thật là nóng vội, chỉ là gần đây tôi bận quá, sau này nếu được hãy nói sau.”
Hai người đang nói chuyện thì Đường Mặc Trầm đã mang theo Bùi Vân Khinh đi lên cầu thang.
“Cách xa Phương Mê một chút.”
anh đột nhiên nói ra một câu đấy, Bùi Vân Khinh không khỏi ngạc nhiên.
“Chú nhỏ biết anh ta?”
“anh ghét anh ta!”
Cho dù người đàn ông lúc nào cũng tươi cười ôn hào, nhìn qua giống như không có chút công kích nào, nhưng Đường Mặc Trầm cảm giác được khí chất toát ra người đàn ông đó – là đi tử con đường máu.
Hoặc là, bởi vì đối phương là bác sĩ ngoại khoa.
Nhưng bất kẻ như thế nào, Đường Mặc Trầm đều ghét vì cảm giác đối phương cho anh như vậy.
Bất quá chỉ là người xa lạ gặp mặt lần đầu tiên, tại sao lại nói ghét?
Bùi Vân Khinh khó hiểu nghiêng mặt dừng ở trên khuôn mặt không vui của anh.
không phải bởi vì đối phương nhìn mình nên anh liền…. Ghen tị chứ?