Váy cưới.
Bên trong có một ma nơ canh, ma nơ canh khoác trên mình bộ váy cưới.
Bộ váy cưới vẫn còn rất nhiều chỗ chưa hoàn thiện, nhiều chỗ mới chỉ được dùng ghim cài tạm để cố định, bên cạnh có bộ đồ may và bản vẽ thiết kế.
Cửa sổ mở hé, gió thổi nhẹ qua khe cửa ấy, làn váy nhẹ tung bay tựa như giấc mộng thiếu nữ, nhẹ nhàng, huyền ảo.
Mắt Đồng Tuệ Lâm ướt nhoè.
Âu Tử Duy không biết đã xảy ra chuyện gì, quay đầu lại nhìn Đồng Tuệ Lâm: “Em trai cô mới biết yêu à, bày ma nơ canh ở…”
Anh còn chưa nói xong, bởi vì anh thấy hai mắt Đồng Tuệ Lâm đã đẫm lệ.
Dù anh không biết tại sao nhìn thấy bộ váy cưới này cảm xúc của cô lại trào dâng như thế.
Đồng Tuệ Lâm đóng cửa lại, khi quay đầu thì lau khoé mắt: “Được rồi, anh xem rồi thì ra phòng khách ngồi đi, tôi đi nấu cơm!”
Âu Tử Duy không nói gì nữa, chỉ ngoan ngoãn trở lại phòng khách, cầm cốc nước Đồng Tuệ Lâm rót cho mình lên.
Đồng Tuệ Lâm bước vào phòng bếp, cô đóng cửa phòng bếp lại, sau đó bật máy hút mùi.
Máy hút mùi nhà cô là kiểu cũ, tiếng ồn rất lớn, có thể lấn át mọi âm thanh.
Đồng Tuệ Lâm ngồi dưới sàn, ôm đầu gối khóc lớn.
Lần đầu tiên khi nhìn thấy quần áo trẻ con trong phòng Đồng Tuệ Tĩnh, cô cũng không buồn đến thế.
Đồng Tuệ Tĩnh đã chuẩn bị rất nhiều quần áo trẻ em cho Đồng Tuệ Lâm, từ mới sinh cho đến đầy tháng, một trăm ngày đến sáu tháng, cho đến một tuổi…
Một bộ cho bé trai, một bộ cho bé gái.
Lúc đó cô chỉ cảm thấy hơi buồn, nói đùa với em trai rằng cậu thật sự là quá muốn làm cậu.
Cho đến khi nhìn thấy bộ váy cưới này, cô đã không còn cầm được nước mắt.
Em trai cô Đồng Tuệ Tĩnh, từ rất nhỏ đã bị bác sĩ kết án tử hình, bác sĩ nói thằng bé sẽ không sống được qua năm mười bảy tuổi.
Năm nay, thằng bé vừa tròn mười bảy tuổi.
Trước khi ra đi, cậu đã chuẩn bị mọi thứ, đúng thế, có lẽ cậu biết mình có thể không sống được bao lâu nữa nên mới bắt đầu chuẩn bị mọi thứ.
Khóc một hồi, Đồng Tuệ Lâm lau nước mắt, ngồi dậy bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Âu Tử Duy vẫn nhìn chằm chằm căn phòng đóng chặt cửa, anh vẫn rất tò mò nên nhân lúc Đồng Tuệ Lâm ở phòng bếp, anh rón rén mở cửa căn phòng đó lần nữa.
Đây thật sự là một căn phòng không thể đơn giản hơn được nữa, hai căn phòng gần giống nhau, đồ đạc bên trong đều rất cũ nhưng lại sạch sẽ và ngăn nắp.
Sạch sẽ, ngăn nắp như vậy thực sự không giống phòng con trai.
Âu Tử Duy cầm bản thiết kế bên cạnh chiếc váy cưới lên xem, đó là một chồng bản vẽ dày cộp với nhiều loại váy cưới khác nhau.
Có lẽ đã thiết kế rất nhiều, cuối cùng mới chọn ra bản này.
Đầu giường có một hộp đựng đồ hình hộp, Âu Tử Duy tò mò mở ra xem, bên trong là những bộ đồ nhỏ xinh.
Có nhiều kích cỡ khác nhau, nhưng có vẻ mỗi loại đều có hai chiếc, một hồng, một xanh.
Những thứ này khiến Âu Tử Duy mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, vì sợ bị Đồng Tuệ Lâm phát hiện nên anh nhanh chóng ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Quả nhiên Đồng Tuệ Lâm nấu rất nhanh, không bao lâu đã có mùi hương thơm ngát xộc vào mũi Âu Tử Duy qua khe cửa.
Âu Tử Duy đứng dậy mở cửa phòng bếp, âm thanh ồn ào lập tức vọng ra.
Nhìn bóng lưng Đồng Tuệ Lâm đang nấu nướng, đột nhiên anh có ý muốn ôm cô từ phía sau.
Đồng Tuệ Lâm quay lại nhìn anh: “Đóng cửa lại, khói dầu bay vào phòng bây giờ!”
“Ồ.” Âu Tử Duy chỉ đành ra khỏi phòng bếp.
Chỉ chốc lát, Đồng Tuệ Lâm đã làm xong mấy món xào, lần lượt đặt lên bàn.
Thịt heo sợi kho tiêu, xương gà chua ngọt, đậu cô ve xào, củ sen chua cay, đầy đủ màu sắc, trông rất đẹp mắt.
Mùi hương thoảng qua mũi khiến Âu Tử Duy nuốt nước bọt.
“Còn món ức bò hầm cà chua, một lúc nữa mới xong, thêm một món canh nữa là được.” Đồng Tuệ Lâm rất hài lòng với món ăn hôm nay.
Âu Tử Duy ngồi vào bàn đã háo hức muốn nếm thử.
“Không ngờ cô lại biết nấu ăn đấy!” Âu Tử Duy nhìn Đồng Tuệ Lâm bằng ánh mắt khen ngợi.
Dù không giao tiếp nhiều ngoài xã hội nhưng anh vẫn thường nghe Quyền Nam kể rằng ngày nay con gái còn không biết rửa bát chứ đừng nói đến nấu ăn.
“Nói thừa! Mười tuổi tôi đã biết nấu ăn rồi!” Đồng Tuệ Lâm nhướn mày tự đắc.
Âu Tử Duy ngẩn người, điều gì đã khiến một cô gái phải nấu ăn từ khi mới mười tuổi?
Anh nhớ trong thông tin mà Trình Luân đưa, nhà Đồng Tuệ Lâm quản lý một nhà máy rượu , không đến mức để một cô bé mới mười tuổi phải nấu cơm chứ?
“Không có ai nấu cho cô à? Vì sao mười tuổi cô đã bắt đầu phải nấu cơm rồi?” Âu Tử Duy tò mò hỏi.
Đồng Tuệ Lâm hé miệng định trả lời, bỗng nhiên lại nở nụ cười bình thản: “Không có ai nấu thôi, con của người nghèo sớm biết lo liệu việc nhà thôi. Anh ngồi đi, tôi đi xem canh.”
Nói xong Đồng Tuệ Lâm xoay người trở lại phòng bếp.
Âu Tử Duy phát hiện cô là một cô gái có rất nhiều chuyện anh chưa biết, có rất nhiều điểm đáng ngờ.
Anh phải khám phá từng điều một!
Chẳng mấy chốc món ức bò hầm cà chua của Đồng Tuệ Lâm cũng đã ở trên bàn, chỉ còn lại một món canh, cô dùng thìa nhẹ nhàng khuấy nồi.
Đúng lúc này bỗng có tiếng gõ cửa vọng lại.
Vì máy hút mùi đã tắt nên Đồng Tuệ Lâm ở phòng bếp cũng nghe thấy.
“Anh mở cửa giúp tôi với, chắc là tới thu phí gas đấy.” Đồng Tuệ Lâm nói vọng ra với Âu Tử Duy ở bên ngoài.
Ở chung cư lâu đời như này, tất cả các cơ sở vật chất đều cũ kỹ, khí đốt cũng không lắp đặt đồng hồ thông minh, vẫn giữ thói quen đi thu phí gas từng nhà.
Âu Tử Duy đứng dậy ra mở cửa, vừa mở cửa thì thấy một chàng trai trẻ đang đứng bên ngoài.
Chàng trai khoảng mười bảy, mười tám tuổi, rất gầy, trên mặt chẳng có tí thịt nào nhưng dung mạo lại rất thanh tú, làn da trắng nõn, đôi mắt sáng như đuốc, mái tóc ngắn gọng gàng trông rất nhẹ nhàng khoan khoái.
Cậu mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, quần thể thao màu xanh nước biển, vai đeo balo.
Chàng trai trẻ trông thấy Âu Tử Duy thì cũng giật mình.
Hai người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không ai nói lời nào.
Đồng Tuệ Lâm không nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì thì lập tức tắt bếp, vừa đi ra ngoài thì thấy người ở cửa, cô cũng sửng sốt.
“Tuệ, Tuệ Tĩnh…” Đồng Tuệ Lâm lề mề đến bên Âu Tử Duy.
Âu Tử Duy nghe thấy xưng hô thân thiết này của Đồng Tuệ Lâm thì cũng đoán được người trước mặt là ai?
“Chị… Người này là…”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!