Tất cả mọi người đều bị chiếc Ferrari Rafael mới xông vào này hấp dẫn.
Tuy trong trường có không ít ngôi sao, cũng có một vài bạn học ngôi sao chạy siêu xe tới, nhưng thật sự chưa từng nhìn thấy chiếc xe này!
Ngay cả Đồng Vân Thường cũng nhìn chằm chằm vào chiếc xe kia, chắc với nó có thể mua được cả mười chiếc Maserati của cô ta luôn!
Phải biết rằng chiếc Maserati này là cô ta xin xỏ Thượng Quan Đằng lâu lắm mới có được đấy.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông bước xuống từ trên xe.
Âu Tử Duy.
Anh mặc quần vải màu xám nhạt và áo thun trắng, ăn mặc đơn giản tự nhiên.
Khuôn mặt như yêu nghiệt kia xuất hiện trước mặt mọi người, đặc biệt là đôi mắt màu xanh dương như muốn hút hết hồn phách của mọi người vào đó vậy!
Vào khoảnh khắc nhìn thấy Âu Tử Duy, Đồng Tuệ Lâm trợn tròn mắt, hận không thể tìm cái lỗ để chui vào!
Thế giới này sao lại nhỏ thế?
Hôm qua mới ngủ với nhau, hôm nay đã gặp phải rồi!
Âu Tử Duy bình tĩnh tự nhiên đi tới trước mặt Đồng Tuệ Lâm, ôm lấy bả vai cô, bá đạo kéo cô vào lòng.
Đồng Tuệ Lâm như bị đứng hình, không hề nhúc nhích lấy một cái.
Đồng Vân Thường không hiểu rõ tình hình lắm, Đồng Tuệ Lâm có bạn trai rồi à?
“Chị, anh này là…”, Đồng Vân Thường quan sát Âu Tử Duy.
“À…”
“Nhìn không ra à?” Âu Tử Duy nhíu mày, vẻ mặt kiêu ngạo.
Đồng Vân Thường mỉm cười duỗi tay ra: “Xem ra là bạn trai của chị, chào anh, em tên Đồng Vân Thường, là em gái của Đồng Tuệ Lâm.
Nhìn bàn tay đưa tới, Âu Tử Duy nhíu mày theo bản năng, nhưng cũng không duỗi tay ra.
“Ồ, thế thì sao?” Âu Tử Duy khinh thường hỏi.
Câu hỏi này khiến Đồng Vân Thường trở nên lúng túng.
Đồng Vân Thường lập tức dời mắt về phía Đồng Tuệ Lâm: “Chị, chị quen bạn trai sao không nói với em một tiếng? Như vậy em yên tâm rồi, cuối cùng chị cũng quên được Đằng, nhớ lúc trước chị không ăn không uống, em thật sự rất lo lắng đó.”
Đương nhiên Đồng Tuệ Lâm biết Đồng Vân Thường là không muốn thấy cô sống tốt, cho dù cô thật sự quen bạn trai, chị sợ cô ta cũng muốn phá hoại.
Âu Tử Duy cũng không ngốc, vẫn nghe ra hàm ý của câu này.
“Tôi còn phải đến thư viện, không rảnh trò chuyện nữa.” Đồng Tuệ Lâm chỉ hận không thể rời đi ngay.
“Vậy được rồi, em không làm phiền chị nữa, lúc em và A Đằng đính hôn, chị nhất định phải dẫn bạn trai đến nhé.” Đồng Vân Thường vẫy tay, sau đó lái Maserati nghênh ngang rời đi.
Đồng Tuệ Lâm nhìn thoáng qua Âu Tử Duy, đẩy tay anh ra, sải bước đi về phía thư viện.
“Này!”
Đám người tản ra.
Đồng Tuệ Lâm quét thẻ đi vào thư viện, thở ra một hơi, thư viện này không phải học sinh trong trường là không được vào, cho dù là học sinh trong trường, không đem thẻ thư viện theo cũng không được vào.
Cô thật sự không muốn gặp người đàn ông kia!
Đồng Tuệ Lâm đi qua đi lại ở khu để sách, cuối cùng cũng tìm thấy sách mình cần theo hướng dẫn, nhưng chiều cao không đủ, quyển sách này còn để trên hàng cao nhất.
Cô nhảy hai cái cũng không lấy được cuốn sách kia, vào lúc cô bó tay nhìn lên quyển sách, một bàn tay thon dài nhẵn nhụi lấy nó xuống.
Đồng Tuệ Lâm vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy nụ cười không có ý tốt của Âu Tử Duy.
“Sao anh vào đây được?”
“Không phải dễ lắm sao, nói chuyện với chị gái ở ngoài cửa mấy câu là được vào rồi.” Âu Tử Duy nhướng mày, ánh mắt cực kỳ đắc ý.
Đồng Tuệ Lâm tức đến nghiến răng!
Chị gái giữ cửa!
Bốn năm nay, thỉnh thoảng cô quên đem thẻ thư viện, năn nỉ mãi chị ta vẫn trơ mặt không cho vào, bây giờ lại dễ dàng cho một người ngoài trường đi vào!
Mê trai!
“Không phải chúng ta đã nói không dây dưa với nhau sao? Anh muốn làm gì?” Đồng Tuệ Lâm nhỏ giọng nói.
Lúc này thư viện rất yên tĩnh, nói chuyện lớn một chút sẽ bị bạn học khác nghe thấy.
“Đêm qua cô nói không sai, hai chúng ta quá nhanh, nên nói rõ mọi chuyện rồi hẳn làm mới đúng.”
“Nhanh cái gì mà nhanh? Không phải đã nói rõ ràng một chuyện rồi sao?” Đồng Tuệ Lâm hung dữ trừng Âu Tử Duy.
Âu Tử Duy kề sát vào Đồng Tuệ Lâm, nói nhỏ bên tai cô: “Ý của cô là hôm qua tôi không nhanh? Vậy có muốn lần sau tôi nhanh hơn một chút không?”
Đồng Tuệ Lâm hiểu ý của Âu Tử Duy, mặt lập tức đỏ ứng, cô cắn môi.
“Anh muốn sao?”
“Không muốn sao cả? Cô nói rõ mọi chuyện với tôi là được, vì sao cô muốn sinh con?”
Đồng Tuệ Lâm liếc Âu Tử Duy một cái: “Chuyện này thật sự không liên quan đến anh, dù tôi có mang thai cũng sẽ không làm phiền anh, anh có thể yên tâm!”
Đồng Tuệ Lâm vừa nói vừa đưa mắt nhìn xung quanh, sợ có bạn học và giáo viên tới đây.
Âu Tử Duy để một tay lên giá sách, cả người chắn trước mặt Đồng Tuệ Lâm, đè cô lên trên giá sách.
Anh rũ mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của Đồng Tuệ Lâm.
Đồng Tuệ Lâm ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt sáng rực của Âu Tử Duy.
Ngũ quan sắc nét, khuôn mặt tinh xảo, môi mỏng khêu gợi…
Mặt không nhịn được lại càng đỏ hơn.
Người đàn ông này đúng là đồ yêu nghiệt!
Đồng Tuệ Lâm để hai tay trước người Âu Tử Duy đẩy mạnh một cái, nhưng anh vẫn không nhúc nhích.
Vào lúc cô muốn rụt tay về, Âu Tử Duy đột nhiên nắm lấy tay cô, để tay cô lên ngực mình.
“Muốn sờ thì cứ nói thẳng, sờ tiếp đi? Không lấy tiền của cô đâu!”
Mặt Đồng Tuệ Lâm lại càng đỏ, giống hệt như quả cà chín, cô cảm thấy cả hít thở cũng trở nên khó khăn!
“Ai muốn sờ anh chứ!” Đồng Tuệ Lâm quay đầu sang một bên.
“Vậy em đỏ mặt cái gì?” Âu Tử Duy buông tay Đồng Tuệ Lâm ra, sau đó nâng cằm của cô lên, để khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của cô đối mặt với mình.
Đồng Tuệ Lâm muốn giãy dụa, mặc dù trong tụi con gái cô vẫn xem như mạnh mẽ, nhưng người đối diện là một người đàn ông to lớn cơ!
Chút sức lực đó hoàn toàn không phải đối thủ của Âu Tử Duy.
“Đau quá!” Đồng Tuệ Lâm cảm thấy cằm mình sắp bị bóp vỡ rồi.
Lúc này Âu Tử Duy mới buông tay ra: “Vậy cuối cùng cô có nói không?”
“Thật sự không có gì phải nói cả, anh biết rồi thì thế nào, cũng đâu liên quan đến anh, tôi xin anh đó, bỏ qua cho tôi đi, hai chúng ta coi như… tình một đêm, sau này không ai biết ai!”
“Ồ… Vậy sao?”
Âu Tử Duy hừ lạnh một tiếng, lấy điện thoại từ trong túi ra, chọn một tấm ảnh trong thư viện đưa cho Đồng Tuệ Lâm.
“Cho cô xem cái này hay lắm nè.”
Đồng Tuệ Lâm nhìn thấy ảnh chụp trên điện thoại thì cực kỳ hoảng sợ!
Cô trong ảnh không mảnh vải che thân!
Trên người còn có rất nhiều dấu hôn!
Cô duỗi tay muốn giật lấy điện thoại của Âu Tử Duy thì anh đã cất điện thoại đi: “Bây giờ nói được chưa?”
“Anh đê tiện!” Đồng Tuệ Lâm hung dữ trừng Âu Tử Duy: “Sao anh lại chụp ảnh tôi!”