Nghe thấy âm thanh này, Đồng Tuệ Lâm cảm thấy tóc gáy của mình cũng đều đang dựng đứng lên.
Có thể đừng buồn nôn như vậy được không?
Đồng Tuệ Lâm xoay người sang chỗ khác, quả nhiên trông thấy trên gương mặt của Đồng Vân Thường mang theo nụ cười vô tội.
“Tôi nói này Đồng Vân Thường, ở chỗ này không có người khác đâu, không cần thiết phải gọi tôi là chị làm cho tôi thấy ghê tởm.”
Bởi vì không có người, giữa hai chị em bọn họ cũng không cần phải giả vờ như vậy.
Âu Tử Duy nhìn thấy chiến trận này thì lập tức bước xuống xe, ôm bả vai của Đồng Tuệ Lâm, như thế làm cho Đồng Vân Thường có chút trở tay không kịp.
Đồng Tuệ Lâm lườm Âu Tử Duy một chút, nhỏ giọng nói: “Anh làm cái gì vậy?”
“Cô, cô có hài lòng không?”
“Cút đi.”
Đồng Vân Thường nhìn thấy Âu Tử Duy hé miệng cười cười, cô ta nhớ rất kỹ người đàn ông có đôi mắt xanh này chính là người ở trong trường học.
“Chị, đây là bạn trai của chị đó hả? Lần trước cũng không kịp giới thiệu một chút, không biết là anh này ở đâu vậy?”
Chẳng lẽ đây chính là nhân viên cấp cao của Quốc Tế Tinh Hoàng?
“Anh ta…” Đồng Tuệ Lâm cũng không muốn để Đồng Vân Thường biết người đàn ông yêu nghiệt đứng trước mặt này chính là trai bao, lúc cô đang vắt óc suy nghĩ, trên đỉnh đầu lại truyền đến một giọng nói cực kỳ bình tĩnh.
“Ở biệt thự hoa viên, tốc độ cực nhanh, tiền lương một năm ba mươi tỷ, mười bảy cm, ba tiếng đồng hồ.”
Má ơi!
Đồng Tuệ Lâm ngẩng đầu lên nhìn Âu Tử Duy, người đàn ông này đang nói cái gì vậy?
Mấy câu trước còn giống như là tiếng người, mười bảy cm, ba giờ là cái quỷ gì.
Cái quái gì vậy?
Đồng Vân Thường cũng quá xấu hổ, hơn cả nửa ngày mới định thần lại kịp: “À… vậy chị của tôi cũng thật… có tính phúc tốt.”
“Cô có còn cái gì muốn hỏi nữa không?” Âu Tử Duy nhướng mày, đôi mắt màu xanh lam dưới ánh mặt trời càng làm cho người khác chói mắt hơn nữa.
“Không còn nữa.”
Đồng Vân Thường lấy một tấm thiệp mời từ trong túi xách của mình ra đưa qua cho Đồng Tuệ Lâm.
“Chị, đúng lúc chị trở về bảo vệ luận văn tốt nghiệp vẫn có ngày nghỉ, buổi lễ đính hôn của em với Đằng là ngày kia, hi vọng là chị sẽ đến tham gia.”
Nhìn tấm thiệp mời đó, Đồng Tuệ Lâm chỉ cảm thấy đau nhói con mắt.
Cô cho rằng cô sẽ rất bình tĩnh, thật sự không nghĩ đến lúc nhìn thấy tấm thiệp mời, cô vẫn còn có chút ngây người, cảm giác nhịp tim của mình lỡ một nhịp.
Rốt cuộc vẫn đến ngày hôm nay.
Trong lúc cô cố gắng đưa tay lấy tấm thiệp mời, một bàn tay to hơn vượt ra phía trước lấy tấm thiệp.
Đồng Vân Thường nhìn thấy là Âu Tử Duy nhận lấy thiệp mời, trong lòng lập tức nở rộ: “Vậy thì đến lúc đó mời bạn trai của chị gái cũng đến chung luôn đi, còn không biết là người bạn trai của chị tên là gì?”
“Cứ gọi tôi là anh rể là được rồi.” Âu Tử Duy nói rất dõng dạc.
“Được…” Đồng Vân Thường ngượng ngùng cười cười: “Vậy em đi về đoàn phim trước nha chị, đến lúc đó nhất định phải đến đó.”
Đồng Vân Thường lập tức xoay người rời đi.
Đồng Tuệ Lâm xoay người lại nhìn chằm chằm vào Âu Tử Duy: “Duy, anh nhất định phải sống chết với tôi có đúng không?”
“Tôi làm thế nào hả? Tôi rõ ràng là đang giúp cô mà.” Âu Tử Duy cảm thấy mình quá oan.
“Anh đi với tôi đến đó tham gia buổi lễ đính hôn, đến lúc đó Thượng Quan Đằng nhìn thấy anh rồi, một khi điều tra ra thì liền biết anh chính là trai bao, anh kêu tôi phải làm sao bây giờ?” Đồng Tuệ Lâm thét lên.
“Trai bao thì thế nào chứ? Là ai nói là sẽ không kỳ thị?” Âu Tử Duy dùng giọng nói càng lớn hơn để đè ép giọng của Đồng Tuệ Lâm.
Đồng Tuệ Lâm lập tức bước lên che kín miệng của Âu Tử Duy lại: “Anh nhỏ giọng một chút đi, anh muốn cho người của toàn thế giới này đều biết anh là trai bao hả?”
Nhưng vào đúng lúc này, trong lùm cây cao lớn um tùm ở hai bên cổng của Nhạn Thành, Đồng Vân Thường đang trốn ở đó.
Đồng Tuệ Lâm vẫn luôn cãi nhau với Âu Tử Duy, cũng không có chú ý đến Đồng Vân Thường căn bản cũng không trực tiếp bước vào cửa, mà là đang nấp ở trong lùm cây.
Nghe thấy cuộc đối thoại của hai người bọn họ, rốt cuộc cô ta cũng thở một hơi nhẹ nhõm.
Cái gì mà giám đốc cấp cao của Quốc Tế Tinh Hoàng chứ, hóa ra là trai bao!
Đồng Vân Thường im lặng thở một hơi, không biết là Thượng Quan Đằng biết bạn gái cũ của mình cùng với trai bao ở cùng một chỗ, vậy thì sẽ có cảm nhận như thế nào?
Đồng Tuệ Lâm lôi Âu Tử Duy vào trong xe, ở đây là Nhạn Thành, có thể sẽ có rất nhiều nhà báo chụp lén, cũng may cô là một người vừa mới xuất đạo, vẫn chưa lộ ra ánh sáng, nếu không thì cũng thảm rồi.
Có lẽ là do an toàn, vẫn nên rời khỏi chỗ này vẫn tốt hơn.
Trên đường đi, Đồng Tuệ Lâm đều đang bực bội.
“Duy à Duy, anh thật sự hại chết tôi rồi đó. Tôi dẫn anh đi tham gia buổi lễ đính hôn, vậy thì chồng của tôi phải làm sao bây giờ đây? Nếu như một ngày nào đó chồng tôi xuất hiện ở trước mặt của bọn họ, không chừng Đồng Vân Thường lại nói móc nói mỉa tôi nữa đó, chắc chắn còn có thể nói với chồng của tôi là tôi đi với anh nữa chứ…”
Nghĩ lại những chuyện này, Đồng Tuệ Lâm đã cảm thấy đau đầu.
Âu Tử Duy lườm cô một chút, ông đây đã sớm biết rồi!
“Không phải là cô rất ghét chồng của cô hả? Sao bây giờ lại bắt đầu bảo vệ cho anh ta rồi?”
“Tôi phát hiện con người của chồng tôi cũng không phải là tệ, vài ngày trước bị ốm một trận, chồng của tôi trông chừng tôi suốt ba ngày ba đêm luôn kìa.”
“Hừ, không phải chỉ là chăm sóc cho cô thôi sao? Có cái gì tốt chứ!”
“Có cái gì tốt hả? Lúc tôi bị bệnh thì anh đang ở chỗ nào?” Đồng Tuệ Lâm trừng mắt liếc nhìn Âu Tử Duy.
“Tôi còn không phải là đang…” Hầu hạ ở bên cạnh của em à.
Âu Tử Duy hắng giọng một cái: “Làm ăn.”
“Đúng vậy đó. Lúc tôi bị bệnh, nói không chừng anh còn đang dốc sức ở trên người của một vị khách nào đó, cho nên dựa vào điểm này, anh không có lý do để chửi chồng của tôi đâu.”
Âu Tử Duy bĩu môi, chồng của em không phải là tôi à.
“Nếu như chồng của tôi biết tôi và anh đã từng lên giường với nhau, còn thân mật với anh như vậy, vậy thì phải làm cái gì đây? Nếu như hiện tại tôi để anh xuất hiện với thân phận là chồng của tôi, sau này chồng của tôi lại muốn xuất hiện, vậy thì phải làm thế nào?”
Đồng Tuệ Lâm vẫn luôn nói thầm thì, quả thật cô đau đầu muốn chết.
“Được rồi, cô đừng có lầm bầm làu bàu giống như là niệm kinh nữa có được hay không hả? Niệm làm đầu của tôi đau luôn này.”
“Còn không phải tại anh à!”
“Cũng không biết là ai lúc trước khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem cầu xin tôi giả làm chồng của cô ta, để an ủi em trai của cô ta.” Âu Tử Duy gào lên một tiếng.
Đồng Tuệ Lâm lập tức không nói nữa.
Đúng vậy đó, là do chính cô đã tự tìm đường chết.
Thế nhưng mà rõ ràng cô cũng chỉ để cho anh ta an ủi em trai một chút mà thôi, lúc này anh ta lại đột ngột nhào đến giả vờ làm chồng của mình thì là chuyện gì hả?
Âu Tử Duy ngắm nhìn Đồng Tuệ Lâm một lúc: “Được rồi, chồng của cô sẽ không xuất hiện đâu.”
“Sao vậy?” Đồng Tuệ Lâm quay đầu lại nhìn anh.
Bởi vì tôi chính là chồng của em đó, đồ đần này.
Nhưng mà bây giờ Âu Tử Duy tuyệt đối sẽ không nói ra.
“Không tin thì cô cứ hỏi anh ta đi.”
Hai mắt của Đồng Tuệ Lâm lập tức sáng lên: “Đúng vậy đó, tôi có thể thăm dò tình hình hỏi một chút mà.”
Lúc Âu Tử Duy nhìn thấy Đồng Tuệ Lâm lấy điện thoại di động ra, mở messenger lên, mới biết được đã tự mình đào cho mình một cái hố.
Lúc này điện thoại di động của anh đang đặt giữa hai người bọn họ, trên điện thoại di động của anh có lắp đặt một chương trình có thể cài đặt được hai messenger, đăng nhập vào hai nick messenger.
Một cái là lấy thân phận trai bao Duy, còn một cái khác chính là thân phận chồng của Đồng Tuệ Lâm.
Hơn nữa anh cũng đã cài đặt tin nhắn tới thì sẽ trực tiếp hiển thị ở màn hình.
Nếu như Đồng Tuệ Lâm gửi tin nhắn tới, điện thoại vừa vang lên, chắc chắn là cô sẽ ý thức được mà nhìn về phía điện thoại.
Đến lúc đó sẽ bị lòi ra.
Không được đâu, anh phải nghĩ cách mới được.