Về sau... biết được chuyện này, cô cũng không cố gắng giải thích.
Bởi vì trong lòng cô cực kỳ rõ ràng, nếu như người khác biết họ không phải vợ chồng lại ở cùng một chỗ, nhất định sẽ nói xấu.
Đúng như Du Dực nói, cứ để cho bọn họ hiểu lầm đi, như vậy, có thể giảm bớt vô số phiền toái.
Hơn nữa, còn có thể che mắt Diệp gia.
Thế nhưng... hiện tại cứ ra khỏi cửa là người ta đều nói chồng của cô thật yêu thương cô, đúng là một người đàn ông tốt, chưa từng thấy người đàn ông nào yêu vợ như vậy, mỗi lần nghe nói như thế cô đều cảm thấy xấu hổ, không biết nên trả lời như thế nào.
Không thể nói thật, nhưng cũng không thể nói hùa theo họ được.
Cứ như thế, về sau mỗi lần ra ngoài người khác trông thấy cô đều nói Du Dực quá yêu thương cô.
Về đến nhà, Du Dực đặt Nhiếp Thu Sính xuống giường, cầm chăn đắp trên người cô, không chờ cô nói gì đã quay người đi ra phòng bếp, tay chân vụng về nấu một bát trà gừng đường đỏ.
Sau đó dùng một cái túi chườm nóng, đổ thêm nước ấm, đưa cho Nhiếp Thu Sính ôm.
"Em uống nhanh đi, anh đi mua thuốc sắc cho em!"
Nhiếp Thu Sính vội nói: "Em không sao rồi, không cần..."
Du Dực ấn cô lại không cho cử động: "Nghe lời."
Nhiếp Thu Sính đỏ mặt: "Nhưng em..."
Cô chưa nói xong, Du Dực cũng biết là cái gì, tai đỏ chót, nói: "Anh sẽ mua cho em, sẽ trở lại ngay."
Anh vừa mới xoay người, Nhiếp Thu Sính liền gọi anh lại: "Anh chờ một chút..."
Du Dực: "Sao thế?"
Nhiếp Thu Sính không dám nhìn ánh mắt của anh, nhỏ giọng nó: "Cái đó... anh... anh...nhớ đi thay quần áo."
Nói xong, cô dứt khoát đem mặt vùi vào trong gối.
Du Dực sững sờ cúi đầu nhìn xuống, trên tay áo lẫn trên quần đều dính một chút máu, liền cảm thấy một luồng khí nóng xông lên, vội quay người chạy ra, anh trở lại phòng của mình, nhoáng nhoàng thay quần áo, rồi cầm lấy chìa khóa xe ra khỏi cửa.
Mãi đến lúc đi trên đường, trong lòng của anh mới thoáng bình tĩnh trở lại.
Lúc trước ôm Nhiếp Thu Sính, trong lòng anh tràn đầy suy nghĩ xem cô có còn đau hay không, thân thể thế nào?
Bây giờ, bình tĩnh lại, trong đầu anh bắt đầu không tự chủ được nhớ tới cảm giác lúc trước ôm cô, thân thể thực mềm, eo nhỏ, rấtnhẹ, ôm vào lòng khiến cho anh có một loại cảm giác như ngực anh vì cô mà có, để ôm cô là phù hợp nhất.
Du Dực càng nghĩ càng cảm thấy rối trí, đạp mạnh chân ga một cái, liền vượt qua hai chiếc xe.
Du Dực lấy tốc độ nhanh nhất mua xong đồ rồi vội vàng trở về, thấy gần đến giờ, anh thu xếp xong cho Nhiếp Thu Sính, lại vội vã chạy tới trường học, đón Thanh Ti về nhà.
Lúc anh vừa tìm được Thanh Ti, cũng là lúc Sở Yêu vừa tìm thấy nó, đưa sô cô la cho Thanh Ti ăn.
Nhưng đồ của nó còn chưa kịp đưa ra, đã bị một bàn tay lớn ngăn lại.
Sở Yêu đang muốn nổi giận, ngẩng đầu nhìn thấy Du Dực, toàn thân lập tức xìu xuống.
"Chú, con chỉ muốn cho Thanh Ti ăn thử sô cô la, đây là cô con gửi từ nước ngoài về cho con đấy."
Du Dực hừ lạnh: "Thanh Ti muốn ăn chú khắc mua cho nó, con tự giữ lại cho một cô bé khác đi."
Sở Yêu cũng can đảm, "Nhưng con không muốn cho cô bé khác, con chỉ muốn cho Thanh Ti..."
Du Dực cười lạnh: "Thanh Ti nhà chúng ta không cần."
Nói xong một tay anh ôm lấy Thanh Ti, xoay người rời đi.
Sở Yêu ở phía sau muốn đuổi theo cũng không dám đuổi, chỉ có thể mím mím môi, nhìn Thanh Ti đi càng ngày càng xa.
Du Dực nói với Thanh Ti: "Thanh Ti, không cần để ý tới thằng nhóc thối Sở Yêu kia, tuổi còn nhỏ đã quá lông bông, chơi cùng nó không tốt."