Một câu nói làm vành mắt của Chu Giai Oánh đỏ ửng, òa một tiếng, ôm mặt chạy ra ngoài.
Nó vừa khóc Thanh Ti chợt có chút lo lắng, thật không ngờ nó chỉ mới nói một câu, Chu Giai Oánh đã khóc rồi.
"Thanh Ti, đừng để ý đến cậu ấy, tớ nói cậu nghe, cậu ta nhất định sẽ mách lẻo với giáo viên."
"Tớ đoán, không bao lâu nữa, giáo viên sẽ đến tìm cậu nói chuyện."
Thanh Ti phát sầu, thế này thì hỏng mất, mẹ nói để cho nó đến trường học cùng bạn bè, không được cãi nhau với bạn bè, kết quả là nó lại làm cho người khác khóc.
Nếu giáo viên đến tìm nó, bắt nó mời phụ huynh thì phải làm thế nào?
Kết quả, càng lo lắng cái gì, cái đó càng đến.
Cũng giống như mấy đứa bạn nó nói, không bao lâu, chủ nhiệm lớp đã tới.
Chủ nhiệm lớp đứng ở cửa lớp học, vẻ mặt không tốt: "Yến Thanh Ti, em đi theo tôi đến văn phòng một chuyến."
Các học trò khác trong lớp không ai dám nói chuyện, mấy đứa bạn lúc nãy nói chuyện cùng Thanh Ti nháy mắt với nó mấy cái, như muốn nói cậu hãy bảo trọng.
Thanh Ti thở dài, bọn họ nói đúng, Chu Giai Oánh nhất định tìm giáo viên mách lẻo, hơn nữa nhìn sắc mặt chủ nhiệm lớp đoán chừng đã tin rồi.
Nó không biết Chu Giai oánh nói gì, nhưng mà Thanh Ti thấy đây cũng không phải chuyện gì to tát, lại không có đánh nhau, nó cũng chỉ nói một câu thôi, hơn nữa còn là Chu Giai Oánh gây sự với nó trước.
Vừa nghĩ như thế, Thanh Ti cảm thấy trong lòng có thêm sức mạnh, chú nói, không đúng, là ba nói trong trường học không cần sợ gì cả, không cần lo lắng gì, ai dám bắt nạt nó có anh ở đây. Hơn nữa, ba còn lén nói với nó, nếu như nó bắt nạt người khác, cũng không cần lo, anh sẽ giúp nó giải quyết.
Mới vừa rồi Thanh Ti còn cúi đầu đi sau chủ nhiệm lớp, sau khi nghĩ tới những lời này lập tức ngẩng đầu lên, hoàn toàn không ỉu xìu nữa.
Đến văn phòng, quả nhiên nhìn thấy Chu Giai Oánh ở đó, hai mắt đã sưng lên, hơn nữa vẫn còn đang khóc thút thít, sau khi trông thấy Thanh Ti liền trừng mắt lên hung dữ lườm nó một cái.
Chủ nhiệm lớp ngồi xuống, không hỏi gì đã nói luôn: "Yến Thanh Ti, em xin lỗi Giai Oánh đi."
Vừa rồi trên đường Thanh Ti đã nghĩ thông suốt, chuyện này nó không sai, sao nó phải xin lỗi, còn nữa, nó bây giờ đã có ba rồi, cho dù là giáo viên gọi phụ huynh nó, nó cũng không sợ.
Thanh Ti hỏi: "Cô, vì sao ạ? Tại sao em phải xin lỗi cậu ấy."
Một câu nói kia của Thanh Ti không hiểu đã chọc vào chỗ nào của chủ nhiệm, cô ta đập mạnh xuống bàn.
"Tại sao? Em nói xem em nói gì với Chu Giai Oánh? Tuổi em còn nhỏ sao có thể nói cay nghiệt như vậy, bố mẹ em dạy em kiểu gì vậy, đã làm sai còn không chịu nhận lỗi, tôi biết nhà em có chút quyền thế, nhưng đây là trường học, nếu như tôi đã trở thành chủ nhiệm lớp, thì lớp của tôi không cho phép xuất hiện loại học trò ỷ thế hiếp người như em."
Cô ta bất ngờ quở mắng một trận, nói khiến Thanh Ti cũng muốn hôn mê.
Một số giáo viên ở bên cạnh chữa bài tập nghe có chút không vào, nói: "Cô Tôn, lời này của cô nói với một đứa trẻ có phải hơi quá rồi không? Trẻ con cãi cọ là chuyện bình thường, cô không hỏi nguyên nhân là gì, đã nói ra những lời này, có phải bất công hay không, huống chi cô nói như vậy, trẻ con nó hiểu sao được?"
Kết quả, chủ nhiệm lớp Thanh Ti, cô Tôn tức giận cãi lại: "Đây là chuyện của lớp tôi, không phiền thầy Ngô quan tâm."
Thầy Ngô biến sắc, chẳng qua là anh cảm thấy một giáo viên nói ra lời như vậy, rất không thỏa đáng.