Trước không bàn tới lời nói cô giáo Tôn nghiêm khắc thế nào, giáo huấn nó như thế nào, mặc kệ Chu Giai Oánh khiêu khích như thế nào, Thanh Ti chưa từng chảy một giọt nước mắt, đứng bên ngoài hai tiết học cũng không chịu nhận lỗi, cô gái nhỏ rất quật cường.
Thế nhưng, vừa nhìn thấy Du Dực, đầy một bụng ủy khuất trong nháy mắt đều muốn tuôn ra, kìm nén lâu như vậy, vừa thấy Du Dực, lập tức tan vỡ, nhào vào lòng anh oa oa khóc lớn gọi ba.
Trước đây, Thanh Ti ở trường học cho dù có bị bắt nạt, nó biết cũng sẽ không có ai giúp mình hả giận, nên nó không thể nói với mẹ, nếu không sẽ làm mẹ đau lòng.
Nhưng bây giờ thì khác, sau khi có Du Dực Thanh Ti cũng có thể thoải mái phát tiết.
Thanh Ti vừa khóc, tim Du Dực nhói lên, đau lòng vô cùng.
Anh bế Thanh Ti lên: "Ngoan, không khóc, nói cho ba biết ai bắt nạt con, có chuyện gì xảy ra, ai để con đứng ở bên ngoài?"
Thanh Ti gục vào ngực Du Dực khóc thút thít, khóc đến không nói nên lời.
Nó khóc nói: " Hôm… hôm nay, Chu... Giai Oánh, nói con... nấc... nói con, nấc..."
Thanh Ti một mực khóc nấc, đây là lần đầu tiên Du Dực thấy Thanh Ti khóc thành như vậy, từng giọt từng giọt nước mắt theo gò má chảy xuống, lông mi đều ướt, ở bên ngoài lâu như vậy, lúc này mặt trời vừa chiếu thẳng đến trong hành lang, khuôn mặt nhỏ nhắn bị phơi nắng biến thành đỏ rực, môi cũng khô, trán mướt mồ hôi, cả người tiều tụy hẳn xuống.
Vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ này của Thanh Ti lửa giận trong lòng Du Dực liền bùng lên.
Đã rất lâu rồi anh không tức giận như vậy, bảo bối nhà mình ngoan ngoãn, hiểu chuyện, nghe lời lại bị bắt nạt như vậy.
Du Dực nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Thanh Ti: "Ngoan, không nói nữa, ba hiểu rồi.”
Chỉ cần ở trong trường học này, tin rằng sẽ nhanh chóng biết rõ ràng thôi, Du Dực không tin, Thanh Ti sẽ phạm lỗi, mà dù có phạm sai lầm thì đã sao, con gái của anh, muốn dạy bảo thì đó cũng là chuyện của anh, người khác có quyền gì mà xử phạt trên thân thể như thế.
Du Dực vốn cũng không tin, Thanh Ti sẽ làm cái gì.
Thanh Ti vòng tay ôm chặt cổ Du Dực, nghẹn ngào nói: "Ba... ba, con không sai..."
"Ừ, Thanh Ti nhà chúng ta ngoan ngoãn như vậy, nhất định sẽ không gây họa, ba tin con, có ba ở đây, không ai có thể vu oan cho con, con chờ đây, ba sẽ xả giận cho con."
Du Dực thơm nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn ướt nhẹp của Thanh Ti, bàn tay to lau đi nước mắt trên mặt nó.
Anh ôm Thanh Ti đá văng cửa phòng học, lão sư đang dạy sửng sốt một chút: "Chúng tôi đang dạy, có chuyện gì..."
Anh còn chưa nói hết câu, Du Dực đã bước lên bục giảng: "Anh xuống trước đã"
Thầy giáo sửng sốt nhìn một chút, theo bản năng nghe theo lời nói của Du Dực, đi xuống, chờ khi anh ta phản ứng kịp thì bản thân đã đứng ở phía dưới.
"Này, anh người này tại sao lại như vậy? Tôi đã nói với anh..."
Du Dực: "Làm phiền thầy im miệng năm phút."
Thầy giáo…
Du Dực đảo qua đám trẻ con ngồi hàng hàng phía dưới, trước tiên nhìn thoáng qua trên các bàn học, tên mỗi học sinh ở chỗ ngồi, liếc mắt liền thấy cái tên Chu Giai Oánh, anh nhớ kỹ vừa rồi Thanh Ti nức nở nói cái tên đó.
Chu Giai Oánh, không thể thiếu mối liên quan đến cô học sinh này.
Du Dực lạnh lùng hỏi: "Các con ai có thể nói cho chú biết là chuyện gì xảy ra không? Thanh Ti nhà chú tại sao bị phạt đứng?"
Anh vừa hỏi xong, không có một ai lên tiếng, Chu Giai Oánh sợ đến rúm người, không dám ngẩng đầu lên. Nó làm sao ngờ được ba Thanh Ti lại tới lúc này, nó có phần sợ hãi.