Đội trưởng Vương sững người, không ngờ những lời này lại phát tra từ miệng Du Dực một cách tự nhiên đến thế, cứ như về nhà nịnh vợ là một việc hết sức bình thường vậy, đây là điều mà một người đàn ông nên nói ra hay sao?
Lẽ nào không cảm thấy mất mặt à?
Ồ, cứ như thể diện không quan trọng đến thế ấy.
Ông hỏi: “Người anh em này, có phải cậu đối xử với vợ quá tốt rồi không, phụ nữ không nên chiều quá, chiều hư rồi sau này chịu đen đủi còn không phải là cánh đàn ông chúng ta hay sao?”
Du Dực cười nhạt: “Tôi cảm thấy khá ổn.”
Anh còn chưa chiều hư người ta mà, nói đúng ra là còn chưa nghiêm túc chiều chuộng cô ấy chứ.
Anh lại muốn chiều cho cô tùy tính một chút, như vậy cô sẽ không phải lúc nào cũng lo lắng nữa.
Đội trưởng Vương nhìn khuôn mặt hạnh phúc của Du Dực, khẽ lắc đầu, so sánh mình với Du Dực, ông đã bắt đầu nghi ngờ không biết mình có phải là một thằng đàn ông tồi tệ không nữa.
“Có điều, em dâu dịu dàng xinh đẹp như vậy, cậu chiều như vậy, cũng dễ hiểu thôi.”
Đội trưởng Vương đã gặp Nhiếp Thu Sính hai lần, ông không thể không thừa nhận rằng, Du Dực chiều vợ như vậy là có lí do cả. Vợ cậu ấy quá đẹp, nói năng nhỏ nhẹ, ánh mắt dịu dàng hiền từ, đàn ông ai chẳng động lòng.
Du Dực khẽ nhíu mày, anh không thích nghe những lời bình luận về Nhiếp Thu Sính từ miệng những người khác. Anh nói: “Tôi đi đây.”
“Ừ, cậu về nhé.”
Sau khi Du Dực xuống xe rời di, đội trưởng Vương lắc đầu: “Nhìn bề ngoài mạnh mẽ nam tính như vậy, ai ngờ lại sợ vợ…"
…
Trong bệnh viện, Yến Tùng Nam đang kêu la chẳng khác gì giết heo.
Hắn hét đến nỗi sắp rách cả cổ họng: “Rốt cuộc cô đang đắp thuốc cho tôi hay muốn giết tôi vậy?”
Y tá không vừa ý, nói: “Sao anh có thể nói như vậy được chứ, anh bị thương, đắp thuốc tất nhiên sẽ đau, sao có thể trách tôi được? Anh chỉ bị thương ngoài da, chúng tôi không tiêm thuốc tê cho anh được. Nếu anh cảm thấy tôi làm không xong, thì anh tự làm đi."
Lời nói của y tá lại càng khiến Yến Tùng Nam tức giận: “Tôi… tôi sẽ kiện cô.”
Cô y tá đó vốn dựa và quan hệ để vào bệnh viện làm, vừa nghe Yến Tùng Nam nói thế, liền vứt luôn dụng cụ đang cầm xuống khay đến keng một tiếng: “Được, vậy anh đi kiện đi, anh tưởng tôi sợ anh chắc, tôi không thèm hầu hạ anh nữa.”
Cô vứt dụng cụ lại, quay đầu bỏ đi.
Yến Tùng Nam vừa đau vừa tức, bây giờ bất cứ ai cũng dám lên mặt với hắn.
Toàn thân hắn tím tái vì bị đánh, mặc dù kết quả kiểm tra cho thấy không bị gãy xương hay nội thương, chỉ là những vết bầm tím bên ngoài nhìn có vẻ nghiêm trọng mà thôi.
Thế nhưng Yến Tùng Nam vẫn cảm thấy rất đau, khẽ cử động một chút cũng khiến hắn đau đến phát khóc.
Yến Tùng Nam nhớ lại sự việc xảy ra đêm qua, uất hận chỉ muốn cầm một con dao xông đến nhà họ Diệp ngay bây giờ, giết cả nhà nó đi.
Ức hiếp người quá đáng, cơ bản không đối đãi với hắn như với một con người.
Bọn họ đã hủy hoại hắn ta, giờ lại cho người đến đánh hắn ta.
Người tối hôm qua đánh hắn ta có giọng nói giống lần trước, mặc dù người đó cố gắng để hắn ta không nghe ra, nhưng hắn ta vẫn nhận ra.
Sau khi thả hắn ta ra, người đó nói: “Người anh em, nói thật, lần này tôi thực sự không muốn đến, tôi thực sự cảm thấy xấu hổ không muốn đến nữa,thế nhưng… tôi cũng chẳng còn cách nào khác, lần trước tôi làm xong, bọn họ nói nhất định không đổi người nữa, bảo tôi tiếp tục làm, không thì sau này sẽ khiến tôi chẳng làm ăn được gì nữa. Tôi cũng… không còn cách nào khác! Thế nên, anh cũng đừng trách tôi.”