"Thế nhưng, dù sao anh cũng nhận ra tôi rồi, chúng ta cũng coi như có duyên, tôi sẽ không ra tay quá mạnh, bọn họ muốn anh nằm trên giường không dậy nổi, tôi không cam tâm làm thế, nhưng cũng không thể không đánh anh, không thì không biết về phải nói thế nào với họ. Thế nên, chỉ có thể đánh cho anh nhìn có vẻ vô cùng nghiêm trọng, nhưng không bị gãy xương hay nội thương.”
Mặc dù người này vẫn không chịu nói ai thuê hắn đến, nhưng anh ta biết đó là Diệp gia.
Hắn nói là làm, đúng là chỉ khiến hắn ta bị thương ngoài da, không bị thương bên trong.
Trong lòng Yến Tùng Nam có phần biết ơn người đó. Nếu không phải hắn nương tay thì chắc cả đời Yến Tùng Nam gắn chặt với chiếc giường bệnh này mất.
Nỗi thù hận của Yến Tùng Nam với nhà họ Diệp càng lúc càng đẩy cao, hắn ta thề sẽ hủy hoại nhà họ Diệp bằng mọi giá.
Bỗng điện thoại reo lên, Yến Tùng Nam giọng khô khốc cộc cằn: “Alo, ai?”
“Alo, anh là người dán tờ rơi tìm người đúng không?”
Yến Tùng Nam: “Là tôi.”
Sau lần dán quảng cáo tìm người, điện thoại của hắn liên tục nhận được những cuộc gọi tự xưng là có thể cung cấp đầu mối, nhưng cơ hồ đều là lừa tiền, không có lần nào là thật.
“Lần trước anh nói, nếu cung cấp đầu mối, sẽ có trọng thưởng, có thật thế không?”
“Thật, thế anh có đầu mối gì?”
“Tất nhiên là có, người đàn bà đó tôi gặp vài lần rồi, thường xuyên đi chợ huyện mua rau, còn đi cùng một người đàn ông. Mà cô ta xinh lắm!”
Yến Tùng Nam hỏi: “Người đàn ông thì sao?’
Nếu như đầu dây bên kia có thể nói đặc điểm nhận dạng người đàn ông đó thì đầu mối này là đúng.
“Người cao gầy, khuôn mặt tuấn tú, đối xử với người đàn bà kia rất tốt, không phải người bản địa.”
Mặc dù người đó nói không nhiều, nhưng Yến Tùng Nam biết, anh ta đều nói thật, người đàn ông mà anh ta nhắc đến chính là người đã cướp đi Nhiếp Thu Sính.
“Được, tôi biết rồi… anh có biết làm thế nào để tìm được bọn họ không?”
“Cái này tôi không biết rồi, nhưng lần trước có người hỏi thì họ bảo là sống cách đó không xa…”
Đầu óc Yến Tùng Nam rất nhanh nhạy, hắn ta nói: “Nếu như anh có thể nghĩ cách biết được bọn họ sống ở đâu, tôi sẽ cho anh gấp đôi tiền, thế nhưng, tin tức đó anh chỉ được nói cho mình tôi biết, không được để lộ cho người khác.”
‘Được, được… tôi giúp anh tìm rõ.”
Cúp điện thoại, trong lòng Yến Tùng Nam xuất hiện một suy nghĩ.
Người nhà họ Diệp cố ý tìm cho bằng được Nhiếp Thu Sính, tuyệt đối không đơn giản chỉ vì muốn giúp Diệp Linh Chi, bây giờ bên cạnh Nhiếp Thu Sính có một người đàn ông lợi hại giúp cô ta, thế thì… vì sao hắn không mượn tay Nhiếp Thu Sính, xử lí nhà họ Diệp.
So sánh với mối thù hận giữa Diệp gia và hắn ta, Yến Tùng Nam cảm thấy giữa hắn ta và Nhiếp Thu Sính không hề có chút ân oán nào cả.
Thậm chí hắn ta còn chắc chắn rằng ban đầu vì Nhiếp Thu Sính quyến rũ gã đàn ông đó, nếu không thì giờ cô đã chẳng có chỗ nào mà dựa.
…
Du Dực về đến nhà, Nhiếp Thu Sính đã làm mặt quỷ với anh.
Du Dực khẽ khàng nói: “Sao vậy?’
Thanh Ti kéo tai anh xuống nói: “Mẹ không vui, ba vừa đi, mẹ liền mắng con một trận, đều vì con nói giúp ba đấy.’
Du Dực cong môi: “Được, để an ủi con, ba dẫn con đi mua đồ ăn ngon.”
Nhiếp Thu Sính xách xô quần áo vừa giặt từ nhà vệ sinh đi ra, nghiêm mặt: “Vừa về, lại muốn đi đâu nữa.’
Du Dực lập tức bỏ Thanh Ti xuống, “Không, không đi đâu cả…”