Lúc nói ra những lời này, Du Dực mới cảm thấy cảm giác bực tức trong lòng giảm đi một chút.
Không sai, đúng là anh đã sống chung với Nhiếp Thu Sính, anh muốn đoạt vợ người khác đấy.
Anh không chỉ muốn cướp về, còn muốn giúp Nhiếp Thu Sính trút oán giận của bao nhiêu năm nay.
Yến Tùng Nam, hắn ta không biết quý trọng, có mắt không tròng, làm hại Nhiếp Thu Sính chịu đau khổ nhiều năm như vậy, anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho hắn ta.
Cho dù lúc trước Yến Tùng Nam đã nghĩ thông suốt, hắn không có tình cảm gì với Nhiếp Thu Sính, dù cô ở cùng người đàn ông khác hắn cũng không cảm thấy làm sao. Nhưng bây giờ Du Dực ngồi ở đối diện trực tiếp khiêu khích hắn, lời nói kia giống như là một cái tát vả mạnh vào mặt hắn vậy.
Trong đầu hắn liền xuất hiện câu nói, không biết liêm sỉ, không biết liêm sỉ, nhưng... Nhưng... Chống lại ánh mắt Du Dực, lời gì hắn cũng nói không ra.
Hơn nữa hắn nhớ tới mục đích bản thân mình tới đây, dường như nói cùng người đàn ông trước mắt này còn tốt hơn nói chuyện trực tiếp với Nhiếp Thu Sính một chút.
Nhưng mà, hắn cũng không thể để đối phương cảm thấy có được Nhiếp Thu Sính dễ dàng như vậy được, dù sao chỉ cần một ngày hắn chưa đồng ý ly hôn thì bọn họ ở chung chính là phi pháp.
Yến Tùng Nam cố ý ra vẻ ta đây: "Hai người như vậy... Có phải hơi quá đáng không, tôi và cô ta trên luật pháp vợ chồng hợp pháp, các người ở chung không hợp pháp, các người... Các người không cảm thấy có lỗi với tôi sao?"
Lúc ấy Du Dực chợt cười: "Anh không cảm thấy anh nói ra những lời này là rất nực cười sao?"
Yến Tùng Nam: "Tôi..."
Du Dực châm biếm: "Anh và Thu Sính vừa kết hôn đã dụ dỗ Diệp Linh Chi đó thôi, anh cũng phạm vào tội trùng hôn còn có tư cách gì mà nói đến người khác, ở chung phi pháp thì làm sao? Chỉ cần Thu Sính nguyện ý, hôm nay tôi có thể khiến cho anh với cô ấy đoạn tuyệt ngay lập tức, để cô ấy trở thành vợ của tôi."
"Người con gái tốt như vậy, anh không quý trọng, đương nhiên sẽ có người khác quý trọng."
Thế nhưng, cái kia người phải là anh.
Yến Tùng Nam cảm thấy mình đúng là một ông chồng oan ức nhất trên cõi đời này, lại bị một kẻ gian phu nói thành như vậy.
Nhưng hắn hết lần này tới lần khác đều không thể nói gì khác, hắn khẽ cắn răng, nói: "Được, tôi biết anh có năng lực, anh lợi hại, nếu không Diệp gia cũng sẽ không tìm các người mà đến bây giờ cũng không có tin tức, nhưng anh thấy đấy, Diệp gia sai tôi tới tìm tung tích các người, sau khi tôi biết được chỗ ở của các người, tôi cũng không báo cho ai, tự mình tới đây, không phải trên danh nghĩa Diệp gia mà tôi đại diện cho chính mình, muốn thỏa thuận với các người vài chuyện."
Du Dực nhếch khóe môi, hai lần hành động trước của hắn không nghĩ sẽ làm cho Yến Tùng Nam cùng Diệp gia trở mặt thành thù dễ dàng như vậy.
Hôm nay Yến Tùng Nam có thể nhận thức như vậy là rất tốt, chuyện ly hôn sẽ thuận lợi hơn.
Nhưng nếu hắn ta không hiểu, vậy cũng không sao cả, dù sao kết quả anh muốn cũng như nhau.
Du Dực gõ bàn: "Muốn nói chuyện gì nhanh nhanh nói, không nên lãng phí thời gian của tôi, tôi còn phải đi mua thức ăn."
Khóe miệng Yến Tùng Nam co giật, người đàn ông này, thật sự là...
Thế nhưng, thái độ của người này có ác liệt hơn nữa, Yến Tùng Nam đối với anh ta nhiều lắm là tức giận, hoàn toàn chưa nói tới hận, hiện tại hắn chỉ hận Diệp gia, hận những con dao găm đâm từ sau lưng kia...
Hắn nói: "Tôi cảm thấy cần phải nói trước từ chuyện Diệp gia muốn gặp Nhiếp Thu Sính, có lẽ anh không biết, ban đầu lúc tôi trở lại, cũng không phải tự tôi muốn trở lại, mà là Diệp gia bắt tôi về, mang Nhiếp Thu Sính qua, tôi sớm đã cho rằng bọn họ cảm thấy nếu tôi ly hôn với Nhiếp Thu Sính, Diệp Linh chi chẳng khác nào là gả cho một người đàn ông có một đời vợ, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Diệp gia...."