Nhạc Thính Phong cười cười: “Cho nên đáng đời ông ta.”
Đáng đời. Để chú Du đi xử lý ông ta.
Có lẽ trước đây người họ Mã này chuyên đi bắt nạt những người lương thiện, nhưng lần này, hắn ta lại gặp phải người không dễ động vào rồi.
Buổi chiều thi xong, Nhạc Thính Phong về nhà, Du Dực không đem chuyện cậu đánh nhau ở trường nói với Tô Ngưng Mi. Ngoại trừ cậu và Du Dực, mọi người trong nhà đều không ai biết.
Tiểu Trạm tỉnh rồi, Thanh Ti lại lấy cuốn “Tuyển tập ba trăm bài thơ Đường” ra đọc cho cậu bé nghe.
Cậu bé sắp đầy tháng, tinh thần đã tốt lên đôi chút, mặt cũng lớn hơn nhiều, đôi mắt to tròn, ngũ quan có chút giống Du Dực. Lúc Thanh Ti đọc thơ, cậu bé chóp chép miệng, không biết đang nói gì.
Nhạc Thính Phong tiến đến gần, thuần thục bế cậu bé lên. Thằng nhóc này, đã nặng lên nhiều rồi.
Có mẹ cậu ở đây, không chỉ thằng nhóc này nặng lên mà tất cả mọi người trong nhà những ngày này đều béo lên.
Buổi tối sau khi ăn xong chơi xong, Tô Ngưng Mi vào phòng của cậu hỏi: “Thính Phong, con nghĩ xem dì Tiểu Ái qua tháng ở cữ này, mẹ sẽ về Thượng Hải, vừa hay con cũng đến thời gian nghỉ hè, con có muốn đi cùng mẹ một thời gian không?”
Cô hi vọng Nhạc Thính Phong có thể đến ở cùng cô một thời gian, dù sao ba mẹ và con cái ở với cùng nhau nhiều một chút cũng là việc tốt.
Nhạc Thính Phong lắc lắc đầu: “Con không đi đâu.”
“Tại sao?” Tô Ngưng Mi cho rằng Nhạc Thính Phong đang giận mình.
Nhạc Thính Phong nói: “Mẹ, sao con đi được đây? Trong nhà còn nhiều việc như vậy. Sức khỏe của ông nội bà nội đều không tốt, dì Tiểu Ái mới qua thời gian ở cữ, cơ thể còn chưa hồi phục hoàn toàn, Tiểu Trạm và Thanh Ti đều còn nhỏ, chỉ một mình chú Du, lỡ như bên phía công việc lại giục chú ấy thì trong nhà phải làm thế nào?”
Tô Ngưng Mi kinh ngạc nhìn cậu con trai, mãi một lúc lâu mới nói: “Con trai, con thật sự đã trưởng thành rất nhiều đó.”
“Con ở cái tuổi này rồi, tất nhiên không phải là trẻ con nữa, mẹ bận thì mẹ cứ đi trước, con không thể đi.”
“Được, con có thể nói như vậy là mẹ yên tâm rồi, con trai mẹ bây giờ thật tốt.” Tô Ngưng Mi trong làm tràn đầy vui vẻ yên tâm.
“Đúng rồi, việc trước kia mẹ nói với con, con đừng có quên, với Thanh Ti phải thật...”
Nhạc Thính Phong vội vàng cắt ngang lời cô: “Ầy dà, mẹ, sáng mai con còn có môn thi, mẹ mau về phòng đi, con phải ôn bài đây này.”
“Vậy... vậy được, con đừng ôn khuya quá, chú ý nghỉ ngơi đó.”
“Vâng, được.”
Tô Ngưng Mi đóng cửa lại, Nhạc Thính Phong mới thở phào một hơi. Mẹ của cậu ấy, hình như thật sự vô cùng lo lắng sau này lớn lên cậu sẽ không lấy được vợ vậy.
Một người ưu tú như cậu, sao có thể không lấy được vợ cơ chứ?
Ngày hôm sau, tất cả các môn đều đã thi xong, nhà trường thông báo một tuần sau đến lấy phiếu thành tích của bọn họ.
Học sinh đi ra từ phòng thi, có người mặt mày ủ rũ, có người lại tươi tỉnh như hoa.
Lộ Tu Triệt chính là người thuộc vế sau, cậu vươn vai một cái: “Ây da, cuối cùng cũng thi xong rồi, cả người tớ bây giờ đã thoải mái rồi. Đúng rồi, thi xong chúng ta đi chơi riêng đi?”
Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Không đi, nhà tớ bận.”
Suốt đoạn đường có không ít học sinh chạy đến hỏi Nhạc Thính Phong đáp án của câu hỏi nào đó. Đối với họ mà nói, đáp án của Nhạc Thính Phong chính là đáp án đúng.
Lộ Tu Triệt xúc động: “Cậu nói xem, bọn họ đến đây hỏi là tự tìm phiền phức à? Giống cậu còn có thể vui mừng, nếu không giống vậy còn có thể tốt à? Dù sao bài cũng đã làm rồi, còn hỏi cậu làm cái gì nữa? Tớ sẽ không hỏi.”
Nhạc Thính Phong trợn mắt nhìn cậu một cái: “Đó là bởi vì bây giờ cậu là học bá rồi.”
Lộ Tu Triệt cầu xin: “Ây da anh hai à, cậu đừng chọc tớ.”
Cả hai cùng cười và rời khỏi trường, chuyện đánh nhau không hề ảnh hưởng gì đến họ.
Ngày thứ ba sau khi kết thúc kì thi, thầy hiệu trưởng lại một lần nữa mời ba vị phụ huynh đến.