"Được, được...”, thầy hiệu trưởng gật đầu lia lịa.
Du Dực gọi một cuộc điện thoại: “Alo, cậu đem chuyện cái tên Mã Siêu đó nuôi hai bà vợ ở bên ngoài, còn cả việc hắn dan díu với ả thư ký nói cho vợ hắn biết. Đúng, để vợ hắn đến chỗ hai ả vợ bé của hắn làm loạn trước.”
Những lời của Du Dực khiến thầy hiệu trưởng và Lộ Hướng Đông đều mở tròn hai mắt. Trời ơi! Những việc này mà cũng biết được.
Cái kiểu bẻm mép này, thật là điên cuồng nha. Lộ Hướng Đông biết rất rõ, Mã Siêu – ba của Mã Siêu Kiệt, có một bà vợ không dễ đụng vào. Lúc trẻ đã gả cho Mã Siêu, khi đó hắn ta còn không có gì trong tay. Đến giờ tất cả mọi thứ đang có đều là do cả hai vợ chồng cùng nhau phấn đấu.
Hơn nữa, tính tình của vợ hắn ta cực kì tệ, nếu việc này để cô ta biết được, ha ha... ha ha...
Trong lòng Lộ Hướng Đông tấm tắc. Quả nhiên là Du Dực, một khi ra tay thì có thể điều tra được cả gốc rễ của người ta ra.
Mã Siêu quả thực đang họp ở công ty. Lúc ba người họ đến còn bị lễ tân chặn lại.
Du Dực nhìn Lộ Hướng Đông một cái, anh ta ngay tức khắc liền ngầm hiểu ra, lập tức tiến lên nói: “Tôi là Lộ Hướng Đông, chủ tịch của Lộ Thị, một năm trước tôi có đến qua công ty mọi người, tìm Mã tổng có chút chuyện, đã hẹn trước.”
Chiêu bài này của Lộ Hướng Đông rất có tác dụng, cô lễ tân ngây ra một lúc mới nhận ra anh ta, vội vàng nói: “Vậy tôi cử người đưa ngài lên trên.”
Lộ Hướng Đông xua tay: “Không cần, tôi và Mã tổng của mọi người có quen biết, tôi cũng biết văn phòng của anh ấy ở đâu, tôi tự đi là được rồi.”
Sau đó, ba người liền nghênh ngang đi lên.
Lên tầng, tùy tiện tìm một người hỏi thăm một chút, được biết Mã Siêu vừa họp xong, đã về phòng làm việc.
Lộ Hướng Đông: “Tôi biết phòng làm việc của anh ta ở đâu, để tôi dẫn đường.”
Đến nơi, anh ta vặn tay nắm cửa một cái. Cửa không mở được. “Ô, khóa trong rồi.”
Trên mặt Du Dực để lộ điệu cười xấu xa: “Giờ tôi mà đạp một cái, tám phần là sẽ làm hỏng chuyện tốt của người khác.”
Nói là như vậy, thế nhưng phát đạp đó của anh lại không hề do dự một chút nào. “Rầm” một tiếng, cánh cửa gỗ bật tung ra, trong phòng là cảnh tượng mà trẻ con không nên nhìn thấy, tiếng hét chói tai của phụ nữ vang lên.
Mã Siêu đang đè ả thư kí đó lên bàn làm việc, trên người cô ta không có một mảnh vải che thân, còn hắn ta cũng đã tụt quần.
Sắc mặt ả thư kí đó trắng bệch, sau khi hét toáng lên, sợ hãi đến nhảy phắt từ trên bàn xuống, ngồi xổm xuống nhặt quần áo của mình.
Mã Siêu vội vàng kéo quần lên, cả khuôn mặt biến thành màu của gan lợn, thẹn quá hóa giận: “Sao các người lại vào đây, cút ra ngoài cho tôi.”
Du Dực thò đầu vào, miệng vẫn còn tức giận nói: “Ái chà chà, thật ngại quá à, quấy rầy nhã hứng của hai vị rồi.”
Lộ Hướng Đông kích động đến hai mắt đều sáng lên. Trời ơi trời ơi, hôm nay ra ngoài cùng Du Dực thật là đáng, không ngờ lại được trực tiếp xem một cảnh ướt át thế này.
Thầy hiệu trưởng dù sao cũng là một người có văn hóa, che mắt lại không nhìn.
Mã Siêu vội vàng thắt dây lưng, thế nhưng càng hoảng lại càng không làm nổi, hắn ta gầm lên: “Tôi bảo các người cút ra ngoài, ai cho các người vào đây. Bảo vệ, bảo vệ! Lập tức qua đây lôi ba người này ra ngoài cho tôi.”
Ở đây tiếng động quá lớn nên bên ngoài đã có rất nhiều nhân viên vây quanh. Ừm! Đã nhìn thấy một cảnh đầy kích động giữa ông tổng của bọn họ và cô thư kí nhỏ rồi.
Du Dực kéo ghế ra ngồi xuống, hai chân trực tiếp gác lên bàn, “Mã tổng, Mã tiên sinh, đừng nóng vội, chúng tôi lặn lội đường xa trời nóng đến đây, anh không nói câu hoan nghênh thì thôi nhưng cũng không nên đuổi người chứ. Anh cứ như vậy thì tiếp theo chúng ta sao có thể giao lưu vui vẻ được đây?”