"Mã Siêu, anh làm như vậy còn mong đàm phán với tôi, đừng có mơ đi. Lá đơn này đối với tôi không quan trọng. Nhưng giữa tôi và anh tuy chỉ còn danh nghĩa vẫn khiến tôi ghê tởm. Tôi muốn cho anh biết rằng ngục tù không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là địa ngục ở trong ngục tù.”
Dưới sự uy hiếp của Tống Cầm, rốt cuộc Mã Siêu vẫn phải ký vào đơn ly hôn. Những điều cô ta nói quả thực khiến hắn sợ hãi. Hiện giờ đang ở trong trại tạm giam, hắn đã được nếm trải mùi vị bị ức hiếp là gì rồi. Nếu như quãng đời còn lại phải chung sống cùng nhưng tên tội phạm hung ác nhất, hắn không dám nghĩ tới.
Tống Cầm không để hắn ta lựa chọn, hắn ta cũng không còn sự lựa chọn nào khác.
Từ trại tạm giam đi ra, Tống Cầm cảm thấy tâm trạng đỡ hơn nhiều.
Luật sư nói: “Tống tổng, cho dù công ty hay xưởng thực phẩm phía tòa án đều sẽ niêm phong điều tra, chỗ tiền kia cho dù có thể thu hồi được có lẽ cũng không đủ để bồi thường.”
Tống Cầm nhìn lên trời nắng gay gắt: “Không sao, tiền không còn nữa sẽ kiếm lại, công ty không còn nữa sẽ lập cái khác, cả đời này việc tôi không sợ nhất chính là làm lại từ đầu.”
…
Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt lúc lấy được phiếu thành tích, nét mặt đều rất bình thản.
Đi ra cửa lớn, Lộ Tu Triệt đột nhiên lao về phía Nhạc Thính Phong ôm chầm lấy cậu, vừa nhảy vừa kêu lên: “Oa, tớ vui quá đi, tớ vui quá đi. Lần này tớ lại thi tốt như vậy, thứ 3 này, lần đầu tiên gần cậu tới vậy, thứ 3 trong lớp chúng ta, thứ 10 trong toàn khối. Tớ vui quá đi, khi chia lớp tớ chắc chắn có thể cùng lớp với cậu rồi…”
Lộ Tu Triệt lần này phát huy rất tốt, lúc phát phiếu thành tích, làm cô Tống chủ nhiệm lớp bọn họ suốt một năm cuối cùng đã khóc. Cô ấy nói, đây là lớp tốt nhất từ trước tới giờ cô ấy từng chủ nhiệm qua, một lớp khiến cô ấy tin rằng kỳ tích thật sự sẽ xảy ra, cô ấy tự hào vì bọn họ.
Kỳ tích của Nhạc Thính Phong khiến cô ấy tin rằng, trên thế giới này nhân tài thật sự tồn tại.
Kỳ tích của Lộ Tu Triệt khiến cô ấy tin rằng, cho dù bạn đã từng kém cỏi thế nào, chỉ cần bạn chịu quay đầu, chịu cố gắng chắc chắn sẽ có thể đổi lại được thành công.
Khi đó Lộ Tu Triệt nghe tới khóe mắt đều đỏ lên.
Cuối cùng cô Tống tặng cho mỗi học sinh trong lớp một phần quà, có điều, quà của Lộ Tu Triệt và Nhạc Thính Phong có đặc biệt hơn một chút.
Lần này nhà trường không phát bằng khen và phần thưởng, nói rằng phải chờ tới ngày học sinh chính thức lên lớp 9, toàn trường sẽ phát tập thể.
Nhạc Thính Phong không hề gây ngạc nhiên khi vẫn là thứ nhất toàn trường, kỳ thi toàn thành phố cũng đứng đầu.
Mã Siêu Kiệt không hề có chút ảnh hưởng nào tới cậu, vị trí của cậu vẫn vững như núi Thái Sơn, không hề lay chuyển. Chỉ trừ có ngữ văn, các môn khác đều được điểm tối đa. Trong số tất cả học sinh của toàn thành phố, chỉ cần nghe thấy tên Nhạc Thính Phong là như sấm đánh ngang tai.
Hiệu trưởng còn đặc biệt lên lớp, nói với tất cả mọi người sau này nhất định phải học tập Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt. Lên lớp 9 rồi cần phải cố gắng, sau này không thể ham chơi nữa, phía trước sẽ là việc thi vào trung học phổ thông và đại học.
Nhạc Thính Phong ghét bỏ muốn đá Lộ Tu Triệt đi, nhưng cậu ta ôm quá chặt. Những học sinh đi qua nghe thấy lời của cậu ta có người thì cười trộm có người thì ngưỡng mộ.
Người nào quen với Lộ Tu Triệt còn huýt sáo bên cạnh trêu đùa cậu ta.
Niên thiếu, thanh xuân, ánh sáng, nhiệt huyết…
Giống như ánh mặt trời tháng 6 vậy, vĩnh viễn nóng hừng hực, mãi mãi chói lóa, vĩnh viễn kích thích tiến lên.
Phảng phất có sự nhiệt tình, năng lượng, và thời gian dùng không hết…