Lộ Tu Triệt lắc đầu: “Tớ cũng không biết nữa.”
Mã Siêu Kiệt hẹn bọn họ gặp mặt trong trường học. Lộ Tu Triệt thấy rất kì lạ. Lúc này trường học đang trong kỳ nghỉ, hơn nữa, việc cậu ta muốn gặp bọn họ ở trường học khiến Tu Triệt cảm thấy kỳ quái.
“Cậu nói coi, cậu ta chắc là không phải muốn báo thù chúng ta ở trường đâu nhỉ?”
“Không thể nào, chuyện đó đã qua rồi mà.”, Nhạc Thính Phong cảm thấy sẽ không như vậy. Tuy cậu và Mã Siêu Kiệt trước kia tiếp xúc không nhiều, nhưng lần trước khi gặp mặt, mọi chuyện đều đã nói hết. Vậy nên lần này sẽ không phải vì chuyện đó đâu.
Hai người tới sân vận động của trường. Từ xa nhìn thấy Mã Siêu Kiệt một mình cô độc ngồi dưới mặt trời, nhìn có chút đáng thương.
Hai người nhìn nhau một cái rồi qua đó.
Nhạc Thính Phong đi tới trước mặt Mã Siêu Kiệt, hỏi: “Cậu tìm tôi có việc gì?”
Mã Siêu Kiệt ngẩng đầu, khuôn mặt cậu ta xanh xao, gầy hơn nhiều so với hôm đi thi đánh nhau đó.
Vẻ ngạo nghễ đã vơi bớt nhiều, người cũng trầm mặc hơn, nhìn có vẻ đã chín chắn lên nhiều.
Ánh mắt Mã Siêu Kiệt nhìn Nhạc Thính Phong không giấu nổi sự ngưỡng mộ, học tập tốt, gia thế tốt, ba mẹ tốt, cái gì cũng tốt!
Cậu ta gãi gãi đầu, có chút ngại ngùng nói: “Tôi… thật ra cũng không có chuyện gì. Mẹ tôi nói… sẽ đưa tôi đi miền nam, sau này tôi… có thể sẽ không quay lại đây nữa.”
Trước khi đi, Mã Siêu Kiệt muốn nói lời chia tay với ai đó. Nhưng đám bạn trước kia cùng chơi trước kia, sau khi nhà cậu xảy ra chuyện đều đồng loạt lảng tránh. Lúc đó cậu ta mới phát hiện, đám bạn đó vốn dĩ không phải bạn.
Cậu nghĩ tới Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt, hai người từng đánh nhau với cậu ta.
Tống Cầm phải làm lại từ đầu. Người như cô ta không sợ thất bại, nhưng muốn làm lại từ đống đổ nát của công ty cũ quả thật là quá khó.
Bởi vì chuyện xấu mà Mã Siêu làm đã gây hậu quả quá nghiêm trọng. Hiện nay, khi nhắc tới anh ta hay công ty nhà họ đều hận tới mức có thể đánh chết tất cả những người có mối liên quan tới Mã Siêu.
Tống Cầm là vợ cũ của Mã Siêu. Số ít người biết chuyện không liên quan tới cô nhưng đa số mọi người vẫn không tin chuyện đó. Vợ chồng hơn hai mươi năm, sao lại không biết dù chỉ một chút? Tống Cầm đi vay vốn hay bàn hợp đồng đều bị đối phương từ chối. Vốn dĩ đây không phải là chuyện có thể giải quyết trong một sớm một chiều.
Sau khi nhận thức được điều này, nhân cơ hội cắt đứt mối quan hệ với Mã Siêu, Tống Cầm quyết định tới miền nam, làm lại từ đầu.
Hơn nữa, xu hướng kinh tế toàn quốc ở phía nam tương đối tốt, chính sách cũng tốt, rất phù hợp để đầu tư khởi nghiệp.
Điều quan trọng nhất chính là chỗ Mã Siêu Kiệt. Con trai mỗi ngày ra ngoài trở về trên người đều có nhiều vết thương mới. Cô ta biết là bị người khác đánh, cũng muốn đi tìm những kẻ đó, nhưng… để làm gì?
Hơn nữa, giải quyết được một, hai lần; những lần sau thì sao?
Không chỉ có vậy, hàng xóm xung quanh không ai quan tâm bọn họ, ngoài mặt vui vẻ nhưng đằng sau thì chửi bới. Ổ khóa nhà bọn họ một tuần bị lấp kín không biết bao nhiêu lần.
Tống Cầm có thể hiểu được suy nghĩ của những người đó, nhưng điều này có quan hệ gì tới con trai cô ta?
Cô ta không thể giương mắt nhìn con trai ngày nào cũng bị ức hiếp. Cô ta muốn thay đổi môi trường mới cho con, coi như lừa mình dối người cũng được, đi tới nơi không có ai biết bọn họ, làm lại từ đầu.