Lộ Tu Triệt cũng không nghe nổi nữa, lập tức đứng lên: “A, gì nhỉ? Vương gì nhỉ, có phải đầu óc cậu có vấn đề không thế hả?”
Vương Di Khả tức giận quát: “Cậu nói ai đầu óc có vấn đề hả?”
Lộ Tu Triệt châm biếm: “Nói cậu chứ còn nói ai… Tôi cũng thấy bực, người ta học giỏi thì liên quan gì tới cậu hả? A, cậu lại còn nói không làm lớp phó học tập là ích kỷ. Được được, cậu hào phóng, sao cậu không quyên hết tiền nhà mình ra đây, sao lúc đi ngang qua đám ăn mày ngoài đường, cậu không dẫn họ về nhà nuôi đi?”
Có người trong lớp không nhịn được phì cười. Kỳ thực, những học sinh từng ở cùng lớp với Vương Di Khả trước đây đều rất không thích cô ta vì cách hành xử và làm việc. Nhưng Vương Di Khả có một điểm cực kì lợi hại, đó chính là luôn được các thầy cô giáo yêu quý. Vương Di Khả đỏ bừng cả mặt: “Cậu… cậu thật vô lí, hai việc này có thể giống nhau được ư?”
Lộ Tu Triệt cực kỳ khinh thường: “Có gì mà không giống nhau, đến cậu còn làm không được, sao còn đi ép người khác làm, hừ, cậu là cái gì chứ, hay nghĩ mình là lớp trưởng thì quên luôn họ tên mình rồi?”
Nhạc Thính Phong cười lạnh, cậu không muốn so đo với đám nữ sinh, nhưng đứa con gái này thật sự làm cậu chán ghét. Không làm gì thì cũng thôi đi, lại còn dám ra lệnh cho cậu, ha ha… Tưởng rằng mình là nhân vật khó lường nên mọi người đều phải nghe theo sao?
Lộ Tu Triệt nói không hề lưu tình làm cho Vương Di Khả không chịu nổi khóc ầm lên: “Cậu… thầy ơi, thầy nhìn bọn họ đi, em chỉ suy nghĩ cho tất cả mọi người mà thôi, em cũng chỉ muốn thành tích của tất cả mọi người cùng cao lên, em có làm gì sai đâu ạ? Tại sao bọn họ lại có quyền nói em như thế?”
Thầy Tần mấy lần muốn nói mà lại thôi, giờ thấy chuyện đã nháo tới tình trạng này, ông ta thực sự cảm thấy không thích Nhạc Thính Phong tí nào. Vương Di Khả khiến thầy cô yêu thích cũng là có nguyên nhân. Những lời cô ta vừa nói đã chọc đúng tâm tình của thầy Tần. Thầy Tần vốn cũng hy vọng Nhạc Thính Phong sẽ giúp mọi người trong lớp để tất cả cùng tiến bộ. Bởi vì giờ đã có được thiên tài Nhạc Thính Phong nên thầy Tần liền nổi lên dã tâm, ông ta muốn tạo ra một lớp học danh chấn toàn thành phố. Ông ta hy vọng có thể làm cho 40 học sinh trong lớp này đều có thể vào các trường cao trung trọng điểm. Đến lúc đó, ông ta cũng trở thành danh sư nổi tiếng, trường học sẽ càng ngày càng coi trọng ông ta. Nhưng Nhạc Thính Phong chẳng những từ chối chức vị lớp phó học tập mà còn nói những lời rất chối tai, hoàn toàn không nể mặt lớp trưởng. Mà sau đó thì Lộ Tu Triệt lại càng quá phận hơn, thầy Tần lắc đầu thở dài…
Mặt ông ta vô cùng khó coi, mắng: “Câm miệng hết lại cho tôi, mới ngày đầu tiên khai giảng mà đã cãi cọ như thế này thì còn ra thể thống gì chứ?”
“Lộ Tu Triệt, chuyện này không liên quan tới em, em ngồi xuống đi. Em cũng thật là, những tật xấu của năm hai vẫn còn mang lên năm ba.”
Lộ Tu Triệt bĩu môi: “Thầy à, em không chỉ xấu tính hai năm rồi đâu mà xấu tính từ trong bụng mẹ rồi, không sửa được. Sau này sẽ còn mang lên cao trung, mang cả đời.”
Một đám học sinh trong lớp cười nghiêng ngả. Thầy Tần đen mặt: “Em… không thể nói ít đi một câu sao? Ngồi xuống, đừng nói nữa, tan học thầy sẽ tìm em.”
Lộ Tu Triệt nhún vai ngồi xuống. Thầy Tần lại nhìn Vương Di Khả đang khóc lóc rồi nói với Nhạc Thính Phong: “Lớp trưởng cũng có ý tốt, Thính Phong à, em là nam sinh, đôi khi nên nghĩ tới vinh dự của tập thể. Đương nhiên thầy cũng không bắt ép em làm những chuyện mà em không thích làm…”