Thầy Tần nỗ lực muốn khuyên nhủ Nhạc Thính Phong: “Có điều em nhìn xem, mọi người đều là thành viên của một lớp, có phải ai cũng nên nghĩ tới vinh dự của lớp không? Đôi khi chúng ta nên hy sinh cái tôi của mình một chút…”
“Cho nên… chức lớp phó học tập này…”
Nhạc Thính Phong lạnh lùng đáp: “Ai thích thì đi mà làm, đừng có ép em làm những chuyện em không thích. Em là người ích kỷ, vinh dự tập thể gì đó thì có liên quan gì tới em? Tại sao em phải hy sinh thời gian của mình, nếu cô ta thích vác tù và hàng tổng như thế thì để cô ta làm luôn đi.”
Vương Di Khả lập tức nói: “Thầy, thầy xem cậu ta đi, chẳng biết tôn trọng người khác là gì. Chúng ta là một tập thể lớp, vinh dự của mọi người chẳng phải là điều quan trọng nhất sao?”
Lộ Tu Triệt châm chọc một câu: “Vừa mới vào năm ba, mọi người vinh dự khi được cùng lớp với cậu đấy.”
Cậu thật sự không chịu nổi nữa, Vương Di Khả kia mở miệng đóng miệng đều là vinh dự của lớp, vinh dự của tập thể, thật đáng ghét. Nhưng thầy Tần lại thích cái bộ dạng đó, thành tích trong lớp đi lên thì địa vị của ông ta cũng sẽ khác ngay. Ông ta nghĩ thầm, mình thân là một thầy giáo, chẳng lẽ đến học sinh của mình cũng không quản nổi sao, nếu không về sau sao có thể lãnh đạo cả lớp được nữa?
Vô số đôi mắt đang chăm chú nhìn mình kìa!
Ông ta nghĩ mình là chủ nhiệm lớp thì cũng có thể tỏ thái độ cứng rắn một chút.
Thầy Tần lập tức vỗ bàn, xụ mặt nói: “Nhạc Thính Phong, em ở vị trí số một của cả trường, thậm chí cả thành phố này là vinh quang của trường chúng ta, cũng là vinh quang của lớp này, tất cả mọi người đều nhìn vào em. Chẳng lẽ em không nên là tấm gương để dẫn dắt mọi người cùng nhau tiến bộ sao?”
Nhạc Thính Phong đau đầu, nói tới nói lui cũng chỉ nói mấy câu này, cậu cả giận nói: “Dây dưa mãi không xong là sao? Em đã nói là em không làm. Mỗi chuyện vớ vẩn này mà nói mãi không xong à?”
Nhạc Thính Phong chống đối không hề nể mặt nên sắc mặt của thầy Tần càng tối hơn.
Thầy Tần cảm thấy mình nhất định phải làm một chủ nhiệm quyết đoán, nếu không sau này học sinh trong lớp sẽ không nghe ông ta nữa.
Ông ta quát lên: “Nhạc Thính Phong… Em đừng nghĩ được thầy cô ưu ái mà kiêu căng, tôi nhìn vào thành tích học tập tốt của em nên mới nói chuyện tử tế, em cư xử như vậy là sao? Lớp phó học tập là vinh dự mà mọi người trao cho em, em đừng có không biết tốt xấu.”
Lộ Tu Triệt châm biếm, cậu biết Nhạc Thính Phong đã không nhịn nổi, sắp nổ tới nơi rồi.
Thầy Tần còn không tự biết, vẫn tiếp tục ra lệnh: “Chức lớp phó học tập này dù em có đồng ý hay không thì cũng định rồi, tốt nhất đừng có kháng nghị nữa. Lớp trưởng, tiếp tục, tuyển lớp phó thể dục và lớp phó văn nghệ.”
Vương Di Khả đắc ý nhìn Nhạc Thính Phong, cô ta biết ngay là thầy chủ nhiệm sẽ đứng về phía mình mà.
“Vậy chúng ta tiếp tục, bây…”
Một tiếng “rầm” lớn vang lên cắt ngang lời của Vương Di Khả. Nhạc Thính Phong giơ chân đá văng cái bàn đi, đứng lên, cầm lấy cặp sách đi ra ngoài. Thầy Tần kinh hãi: “Em làm gì thế hả? Nhạc Thính Phong, đây là lớp học, em không được ngày đầu tiên đã tự tiện về sớm.”
Lộ Tu Triệt thu lại sách vở trên bàn mà Nhạc Thính Phong còn chưa dọn xong lại, nhét vào trong cặp sách của mình.
Huýt sáo một cái, cậu biết ngay mà, Nhạc ca nổ tung rồi.
Ai nha, ngày đầu tiên khai giảng đã náo nhiệt như thế này, cậu tin là năm ba này sẽ không nhàm chán nữa.
Nhạc Thính Phong hoàn toàn không để ý tới ông ta, đi thẳng ra ngoài, thầy Tần lại quát: “Em đứng lại cho tôi, em còn có để người chủ nhiệm như tôi vào trong mắt không hả?”