Con cái có thể vào được lớp A thì có nhà nào không ăn mừng đâu chứ. Đối với rất nhiều phụ huynh, có thể vào lớp A đồng nghĩa với việc khoảng cách tới một trường cao trung tốt không còn xa nữa.
Cho nên, bất kỳ học sinh nào vào lớp A cũng đều rất vui vẻ, cũng cảm thấy rất quý trọng, đây là lớp bồi dưỡng trọng điểm của trường nha.
Tất cả những thầy cô giỏi nhất đều được điều tới dạy lớp này.
Khi những học sinh đó thấy Nhạc Thính Phong và cả Lộ Tu Triệt đều muốn đi thì vô cùng kinh hãi.
Bọn họ chưa từng thấy học sinh nào tùy hứng đến mức này, thầy Tần càng chưa gặp bao giờ. Sở dĩ ông ta dám nói chuyện như thế với Nhạc Thính Phong, ép cậu làm lớp phó học tập là vì ông ta hoàn toàn không ngờ lại có học sinh từ bỏ ở lớp A.
Có thể vào học ở lớp này, bao nhiêu người cầu còn không được.
Thầy Tần cho rằng Nhạc Thính Phong chỉ giận dỗi chút xíu thôi, nhưng mà cậu ta và Lộ Tu Triệt nói chuyện ngang ngược như thế hoàn toàn không phải giả bộ. Người ta nói đi là đi, hoàn toàn không do dự chút nào. Thầy Tần gọi bọn họ dừng lại: “Từ từ đã, hai đứa đứng lại, các em cứ thế đi thì định ăn nói với cha mẹ như thế nào hả? Người nhà các em sẽ đồng ý sao?”
Lộ Tu Triệt hất cằm: “Đương nhiên đồng ý rồi, ba em luôn tôn trọng ý kiến của em.”
Thi được vào lớp A, tiến vào top 5 của trường, ba cậu đã cực kỳ vui mừng, mời khách mấy ngày liền. Nhưng đối với ba cậu mà nói, vào lớp nào không quan trọng, dù sao chỉ cần thành tích tốt là được.
Lộ Tu Triệt cảm thấy dù mình có học ở lớp nào, chỉ cần theo Nhạc Thính Phong thì thành tích của mình sẽ không kém được.
Nhạc Thính Phong lười nhác đáp: “Người nhà em nói em vui là được rồi.”
Thầy Tần vô cùng hối hận, cố gắng khuyên nhủ: “Các em vẫn là trẻ con, đừng vì sự tùy hứng nhất thời của bản thân mà hủy đi tiền đồ của mình.”
Nhạc Thính Phong đi vòng qua thầy Tần: “Tiền đồ của em chẳng ai hủy được, nhưng nếu vào lớp của thầy thì tâm trạng em sẽ không tốt.”
Tại sao cậu phải tự làm mình ấm ức khi ở trong một lớp học làm cậu không vui chứ?
“Được, em muốn thay lớp cũng được, nhưng phải được thầy hiệu trưởng đồng ý đã.”
Thầy Tần tin là hiệu trưởng sẽ không cho phép học sinh như Nhạc Thính Phong vào một lớp kém hơn.
Nhạc Thính Phong cũng đang chuẩn bị đi tìm thầy hiệu trưởng, giờ cậu muốn chọn một lớp có chủ nhiệm có thể làm cậu bớt lo lắng.
Hiệu trưởng thấy có người tiến vào, vừa ngẩng đầu lên liền nhận ra hai vị tiểu tổ tông thì mồ hôi lạnh toát ra đầy đầu.
Hai tiểu tổ tông này sẽ lại không gây ra chuyện gì đấy chứ?
“Các em tới làm gì thế?”
Nhạc Thính Phong: “Em muốn đổi lớp.”
Lộ Tu Triệt gật đầu: “Em cũng thế thưa thầy hiệu trưởng.”
Hiệu trưởng thở phào nhẹ nhõm, còn may, không phải đánh nhau, “Đang êm đẹp tại sao lại đổi lớp hả? Lớp A không tốt sao, đây là lớp tốt nhất của năm ba đấy.”
Nhạc Thính Phong bĩu môi: “Lớp có tốt hay không thì quan trọng gì với em ạ? Em muốn một lớp yên tĩnh, có thể khiến em an tâm, đặc biệt là chủ nhiệm và lớp trưởng không xen vào việc của người khác.”
“Thầy Tần, có chuyện thì thế này?” Hiệu trưởng vội vàng hỏi thầy Tần, sao anh ta lại chọc vào hai vị tiểu tổ tông này rồi.
Thầy Tần cũng cảm thấy ấm ức nên vội vàng kể chuyện trên lớp ra.
Hiệu trưởng không khỏi trừng mắt với ông ta: “Anh giải quyết thế đấy à? Học sinh đã không muốn làm, tại sao anh còn ép chúng, lại còn là bắt buộc nữa chứ, lý nào lại như thế.”
Rồi ông dịu giọng: “Thính Phong à, thầy biết em không thích làm cán bộ lớp, vậy thì không làm cũng được, nhưng việc đổi lớp thì thôi đi.”
Thầy Tần cũng hiểu ra vấn đề: “Đúng, nếu… nếu không thích thì không cần làm lớp phó nữa, đổi người khác thôi.”
Nhạc Thính Phong cười lạnh, giờ nói thì chậm rồi.
“Không được, nhất định phải đổi.”