Sát thủ kia nói xong, trong lòng Diệp Kiến Công hoảng sợ, có thể khiến cho một sát thủ nói ra những lời này, có thể thấy được người kia thực sự vô cùng lợi hại.
Nhưng trong lòng Diệp Kiến Công lại cảm thấy nghi ngờ, Diệp gia bọn họ giờ đây là thế lực ở Lạc thành, có thể nói như mặt trời ban trưa, không có mấy nhà có thể áp đảo được danh tiếng bọn họ, huống chi, sau lưng bọn họ cũng không phải không có chỗ dựa, người bình thường ông hoàn toàn không sợ.
Như người kia thật sự nếu lợi hại như vậy, đã sớm ra tay, vì cái gì mà mãi không ra tay, có lẽ... hắn chỉ là muốn dọa.
Ông nói: "Anh... anh nói lời này không phải quá bắn tiếng đe dọa sao?"
Sát thủ kia nghe xong cười lạnh nói: "Có phải bắn tiếng đe dọa hay không, ông tin hay không thì tùy, có điều, ông cho rằng làm sao tôi sống được, còn không phải là bởi vì người đó muốn lưu lại một người còn sống chuyển lời, bằng không thì tôi không chỉ bị phế một tay này đâu."
Diệp Kiến Công lập tức hỏi: "Hắn còn muốn để anh chuyển lời gì?"
"Hắn nói mẹ con Nhiếp Thu Sính đều là người của hắn, nếu như ông dám đụng vào, hắn sẽ khiến cho già trẻ tất cả nhà ông chôn theo."
Nghe xong Diệp Kiến Công tức giận đến hô hấp có chút nặng nề: "Thật là một kẻ cuồng vọng."
"Hắn có năng lực cuồng vọng, bốn người chúng tôi không đỡ nổi một chiêu của hắn, chớp mắt đã bị hắn giết ba người, phế đi một người, hơn nữa ông phải biết rằng, chúng tôi mang theo súng, hắn chỉ dùng dao nhỏ, ông liền có thể tưởng tượng được hắn ra tay nhanh như thế nào, ba huynh đệ kia của tôi, đều bị một dao làm mất mạng, cắt đứt yết hầu, cuộc đời tôi chưa từng thấy qua, người ra tay nhanh như vậy, tôi làm việc này không ít lâu rồi, người lợi hại không thể chưa gặp qua, vậy mà đêm qua đụng phải hắn, người nào cũng không phải là đối thủ của anh ta."
Sát thủ nói đến chuyện tối hôm qua sắc mặt đổi trắng một ít, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi,
Súng mà không nhanh bằng dao, cái này có ý nghĩa gì chứ?
Diệp Kiến Công không tưởng tượng nổi tình cảnh tối hôm qua, phải nhanh như thế nào mới hơn được súng? Hơn nữa một dao chết ba người, một người bị thương, lực sát thương quá đáng sợ.
Trong lòng Diệp Kiến Công bắt đầu run sợ, nếu như sát thủ này nói là sự thật, đối phương kia thực không e ngại Diệp gia bọn họ, bởi vì hắn có thể giết chết bất cứ ai mà hắn muốn giết.
Ông không dám tin nói: "Vậy mà lợi hại như vậy sao? Hạng người gì chứ, gặp gần như vậy? Cậu có thể đoán ra hắn là người nào không?
Sát thủ lắc đầu: "Không biết, hỏi tên hắn, hắn nói tôi không xứng để biết, nhìn hắn ra tay, gọn gàng mà linh hoạt không có bất kỳ động tác nào dư thừa, tuyệt đối là dân chuyên nghiệp, phân nửa chúng tôi đều là sát thủ đứng đầu trong nghề này, nếu không.... thân phận của hắn đoán chừng rất lợi hại."
Trong lòng Diệp Kiến Công rối loạn, nếu là sát thủ, thực ra vẫn còn tốt, như vậy cùng lắm thì chỉ một mình hắn lợi hại.
Nhưng nếu không phải sát thủ, vậy loại thân thủ kia, tuyệt đối không phải là người bình thường.
Diệp Kiến Công lắc đầu: "Không, nhất định không phải là sát thủ..."
Nếu như là sát thủ làm sao dám vào ở đại viện huyện ủy, lại có năng lực như thế nào, làm cho tất cả lãnh đạo bình huyện đều nghe theo hắn.
Hắn nhất định không phải người bình thường, hay là người làm cho bộ phận bí mật của chính phủ.
Nhiếp Thu Sính sao lại cấu kết với một người khó dây dưa như vậy, làm sao ông ra tay được đây? Vốn tưởng rằng dùng số tiền lớn mời bốn người sát thủ, cho dù thế nào cũng có thể thành công, nhưng không nghĩ, nhanh như vậy đã thất bại.
Chẳng những không thành công, còn làm cho bọn Nhiếp Thu Sính đề cao cảnh giác, về sau muốn ra tay lại càng khó hơn.
Hơn nữa theo lời sát thủ kia, người nọ lợi hại như thế, cho dù có nhiều sát thủ hơn nữa qua cũng là phí công, kết quả cũng giống nhau.
Chẳng lẽ cứ như vậy buông tha cho Nhiếp Thu Sính?