Vương Di Khả nhận ra mình đã nói sai nên vội vàng sửa lại: “Không phải thầy ơi, em… em không có ý đó.”
“Vậy để bạn tiếp theo bắt đầu đi.”
Thầy Tề nhìn về phía nam sinh cuối cùng: “Trần Hạo, em bắt đầu đi.”
Trần Hạo gật đầu rồi đi lên bục giảng. Cậu ta khá cao, người gầy, đeo kính, rất ít khi cười, so với các học sinh khác trong lớp thì có vẻ thành thục, ổn trọng hơn.
Cậu nói rất ngắn, chưa tới hai phút đã xong.
Không hề nói những thành tích mà mình đã đạt được, chỉ nói đơn giản rằng bọn họ ở lớp A thì sẽ cạnh tranh tàn khốc hơn các lớp khác, đồng nghĩa với cơ hội tương lai cũng nhiều hơn. Bọn họ đã có may mắn này nên hy vọng trong một năm tới, mọi người cùng quý trọng, cùng nỗ lực phấn đấu.
Trần Hạo nói xong liền cúi người chào rồi đi xuống.
Thầy Tề nói: “Vừa rồi năm bạn đã diễn thuyết xong, mọi người cũng đều nghe rồi, giờ chúng ta bắt đầu giơ tay biểu quyết, bạn học thứ nhất, Ngụy Tư Miểu.”
Học sinh trong lớp lục tục giơ tay, thầy Tệ cho mọi người thời gian tự cân nhắc rồi mới nói: “Nghĩ kỹ rồi hãy bình bầu, sẽ thống kê theo sự biểu quyết của các em.”
Thầy Tề đếm nhân số rồi viết lại số phiếu bầu của mọi người giành cho Ngụy Tư Miểu.
Sau đó tới bạn học thứ hai, bạn học thứ ba…