"Các em phải tin tưởng vào bản thân mình, chỉ cần nỗ lực thì mỗi người các em đều có thể trở thành Lộ Tu Triệt. Vì thế, nếu không có việc gì thì hãy nhìn vào bạn ấy, các em sẽ lập tức tràn đầy lòng tin vào học hành.”
Học sinh trong lớp nghe thầy Chu nói liền cảm thấy tâm tình mênh mông, ánh mắt nhìn Lộ Tu Triệt tràn đầy hứng khởi.
Khóe miệng Lộ Tu Triệt không ngừng run lên, loại cảm giác này còn khủng khiếp hơn chuyện lúc trước Nhạc Thính Phong bị coi là bảo vật trấn lớp gì đó.
Cậu có cảm giác mình như một cọc tiêu bị cố định lên tường, tất cả mọi người đều đem cậu trở thành thước đo cho bản thân.
Thầy Chu đã cực kỳ thành công trong việc động viên mọi người, đến khi tan học, ánh mắt nhìn Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt vẫn còn vô cùng hiền hòa.
Trước khi hết giờ, thầy Chu giao cho cả lớp một ít bài tập về nhà môn Tiếng Anh. Trước khi đi vẫn không yên tâm, dặn dò lớp trưởng thêm một lần nữa chuyện nhất định không được để học sinh lớp khác tới “đào” bảo vật.
Lớp trưởng cam đoan với thầy Chu rằng nhất định sẽ bảo vệ bảo vật của lớp.
Nhạc Thính Phong bĩu môi, cái lớp này thật là…
Thầy giáo vừa đi, Lộ Tu Triệt liền vỗ vai Nhạc Thính Phong cười ầm lên: “Ha ha, bảo vật trấn lớp…”
Nhạc Thính Phong liếc cậu một cái: “Cảm ơn cậu, bóng đèn.”
Lớp trưởng vội vàng chạy tới trước mặt Nhạc Thính Phong, nói: “Nhạc Thính Phong, tiết cuối cùng là tiết thể dục, nếu cậu không muốn học thì tớ có thể nói dối thầy thể dục giúp cậu.”
Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Không cần đâu, tớ sẽ đi học.”
“Vậy được, nếu đang học mà cậu muốn về thì cứ nói với mình, mình sẽ nói dối thầy cho.”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Ừ, cảm ơn.”
Lớp trưởng lớp E tên là Thường Hiểu Ninh, đã biết Nhạc Thính Phong từ trước nhưng không thân lắm, giờ ở chung một lớp nên cả hai nhanh chóng quen thuộc lẫn nhau.
Lúc trước Hiểu Ninh rất quan tâm tới Nhạc Thính Phong, biết đại đa số người không muốn học thể dục, ai cũng muốn trốn tiết này nên mới hỏi Nhạc Thính Phong như thế.
Cậu là lớp trưởng, đi xin nghỉ với thầy giáo sẽ dễ hơn nhiều.
Nhưng mà Nhạc Thính Phong cũng không muốn chiếm cái lợi nhỏ này, huống chi, môn thể dục một tuần mới chỉ có một tiết, hoạt động chút cũng được.
Một bạn học từ bên ngoài chạy về, cười nói: “Vừa rồi tớ đi WC có gặp thầy Tần, ai da, các cậu không biết sắc mặt thầy ấy xấu thế nào đâu.”
“Ha ha, cậu nghĩ mặt thấy ấy có thể tốt đẹp được sao, nhưng mà cũng phải cảm ơn thầy ấy. Nhờ có thấy ấy mà Thính Phong mới tới lớp mình.”
“Đúng thế, đúng thế, lần sau gặp thầy ấy nhất định tớ sẽ cảm ơn một câu.”
Tướng như thế nào thì sẽ có binh như thế ấy.
Thầy Chu là người có tính tình hoạt bát nên cả lớp cũng đều hoạt bát theo, bọn họ cực kỳ nhiệt tình với Nhạc Thính Phong.
…
Thầy Chu trở lại văn phòng, tâm tình bay bổng lên tận trời.
Vừa mới ngồi xuống, chủ nhiệm lớp C liền hỏi: “Thầy Chu nhìn vui vẻ quá!”
Thầy Chu sờ mặt mình: “Ha ha, nhìn rõ thế sao?”
“Nhưng mà cũng đúng thôi, nếu tôi mà là thầy Chu, có được học sinh tài giỏi từ trên trời rơi xuống như thế thì tôi cũng vui.”
Các thầy cô giáo đùa nhau vài câu nhưng lại chẳng khác nào cái tát đánh lên mặt thầy Tần. Ông ta âm dương quái khí nói: “Tuy rằng Nhạc Thính Phong vào lớp cậu đúng là chuyện làm người ta vui vẻ, nhưng mà thầy Chu à, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, Nhạc Thính Phong kia tính tình rất xấu, lúc nào cũng tự cao tự đại, hay cáu kính, rất khó dạy dỗ.”
Thầy Chu vội đáp: “Ai nha, thật sao, vậy tôi phải về nói với các học trò một chút, dặn chúng sau này nên chiếu cố Thính Phong một tí, không có việc gì thì đừng làm phiền trò ấy.”