Tiểu Ái thở dài: “Vẫn chưa có, đã giới thiệu cho hai người nhưng đều không thích hợp.”
Du Dực vẫn luôn suy nghĩ tới chuyện này, cứ nhờ người tìm được cô gái nào thích hợp là lại giới thiệu cho Trần Phong.
Hai cô gái đó cũng thích Trần Phong nhưng người nhà bọn họ đều không đồng ý. Họ thấy chân Trần Phong có tật nên cả hai nhà đều nhằm lúc ba mẹ hai bên thương lượng chuyện hôn sự liền lên giọng đòi rất nhiều lễ hỏi cưới, đòi phòng đòi xe, cái gì cũng không thể thiếu.
Hôn sự kia đã khiến Trần gia bị tổn thất nặng nề. Cho dù sau đó Du Dực đã ra tay giúp đỡ nên mới vãn hồi được một chút tổn thất. Nhưng họ vẫn không phải là người đặc biệt có tiền, nên khi bị đối phương bức ép như vậy, hôn sự cũng không thể tiếp tục được nữa.
Trần Phong là một người thành thật. Cậu ta cũng không muốn chậm trễ đối phương. Huống chi, cậu cũng đã suy nghĩ cẩn thận rồi, chuyện hôn nhân này, chẳng những hai bên nam nữ phải tình nguyện ở cạnh nhau mà gia đình hai bên cũng phải đồng ý mới được, bằng không, cuộc sống về sau sẽ còn nhiều phiền toái không thể trốn tránh được.
Sau đó Du Dực lại muốn tiếp tục giới thiệu đối tượng cho Trần Phong nhưng đều bị cậu ta cự tuyệt. Cậu ta nói rằng tạm thời không muốn nghĩ tới chuyện này nữa, đành phó mặc cho duyên phận.
Nhạc Thính Phong gật gật đầu, không nói gì nữa.
Cả nhà bọn họ đều rất thích Trần Phong. Cậu ta thiện lương, phúc hậu, giản dị, đối xử với mọi người đều rất chân thành, quả thật là một người đàn ông cực kỳ cực kỳ tốt.
Chỉ là chuyện hôn nhân của Trần Phong sao lại trắc trở như vậy chứ?
Thanh Ti gặm gặm miếng chân gà, nói: “Gà mà chú Trần mang tới ăn ngon thật là ngon.”
Nhạc Thính Phong yên lặng gắp miếng đùi gà trong bát mình sang bát Thanh Ti.
Tiếu Ái thấy vậy thì nói với cậu: “Thính Phong, con cứ ăn đi, đừng chiều con bé như thế.”
Nhạc Thính Phong cười cười nói: “Dì à, thế này đâu gọi là chiều. Thanh Ti còn suốt ngày cho con đồ ăn vặt ấy chứ.”
“Con đó... Con bé toàn đem những món nó không thích cho con ấy chứ. Con không được hùa theo con bé chứ.”
Thanh Ti ngẩng đầu nhìn Nhạc Thính Phong cười hắc hắc, khoé miệng cô bé còn vương một hạt cơm, trông vừa ngây thơ lại vừa đáng yêu.
Nhạc Thính Phong sờ sờ đầu. Cô bé đáng yêu thế này, sao có thể không yêu thương chiều chuộng chứ?
Ăn cơm xong, hai đứa trẻ chơi cùng với Tiểu Trạm một lúc rồi Nhạc Thính Phong nắm tay Thanh Ti cùng đi học.
Khi cậu đến trường thì đã hơi muộn, chuông trường đã kêu vang, chỉ còn mấy phút nữa là vào giờ.
Tiết đầu tiên của buổi chiều là tiết Toán học, xem chừng cũng là chữa bài thi.
Nhạc Thính Phong trong lòng nghĩ nghĩ, không chú ý tới phía trước, không cẩn thận đụng vào một nam sinh khác. Cậu liền nói một tiếng: “Xin lỗi.”
Cậu không nhìn thấy mình đụng vào ai mà chỉ đi vòng qua để chuẩn bị lên lầu. Nhưng nam sinh kia khi nhìn thấy Nhạc Thính Phong thì hai mắt sáng lên, đuổi theo phía sau cậu, kích động nói: “Học trưởng... Anh, anh là Nhạc Thính Phong phải không? Em là học sinh năm nhất lớp A, tên em là Triển Hoành Đồ. Ba mẹ em đặt tên này cho em là hy vọng trong tương lai em sẽ làm nên sự nghiệp lớn. Học trưởng, lần này em tới trường Trung học Ngoại ngữ đều là vì anh. Anh là thần tượng của em.... Anh, anh ký tên cho em đi.”
Đầu Nhạc Thính Phong xuất hiện ba vạch đen. Đứa trẻ này... có phải lảm nhảm quá nhiều rồi không?
“Học trưởng, anh làm ơn kí tên cho em được không?”
Nhạc Thính Phong nhàn nhạt nói: “Còn hai phút nữa là vào học, cậu bị muộn rồi.”
Triển Hoành Đồ giãy giụa một chút: “A... vậy... vậy, học trưởng, lần sau, lần sau, anh nhất định phải ký tên cho em đó.”
Nhạc Thính Phong nhìn cậu em năm nhất kia chạy về hướng lớp mình.
Cậu cười cười, xoay người lên lầu.
Nam sinh kia có muộn học hay không thì cậu không biết, còn cậu thì muộn rồi. Trong lúc đang đi trên cầu thang thì chuông vào lớp đã vang lên.