Nhạc Thính Phong cũng không bước nhanh hơn, dù sao cũng muộn rồi, không sao cả.
Nhưng cậu không ngờ tới rằng đi nửa đường lại gặp thầy giáo Tần đang trên đường tới lớp. Hai người chạm mặt nhau ở hành lang.
Nhạc Thính Phong lập tức đi qua giống như không hề phát hiện ra ông ta. Thầy giáo Tần tức giận đến nghiến răng, loại học sinh gì thế này, ông ta hừ lạnh một tiếng: “Đúng là vô giáo dục, không có lễ phép gì cả. Nhìn thấy thầy giáo mà cũng không mở mồm ra chào hỏi. Thi tốt thì sao chứ, nhân phẩm không ra gì thì tương lai sẽ chẳng thể có sự nghiệp lớn được.”
Giọng của thầy giáo Tần không nhỏ, Nhạc Thính Phong nghe rõ. Cậu dừng lại, xoay người liếc ông ta một cái.
“Một thầy giáo muốn được học sinh tôn trọng mình thì trước tiên lời nói và hành động cũng phải là tấm gương cho học sinh. Đức hạnh cơ bản này cũng không có, dựa vào đâu mà yêu cầu học sinh phải tôn trọng đây?”
Hành lang không có người, có thể nghe thấy tiếng học sinh chào giáo viên lục tục vang lên từ các phòng học.
Dáng người Nhạc Thính Phong đĩnh đạc, đứng ở đó giống như một cây bạch dương nhỏ.
Cậu lạnh lùng nhìn thầy giáo Tần, không hề có chút sợ hãi nào.
Thầy giáo Tần thì ngược lại, bị Nhạc Thính Phong nhìn với ánh mắt như vậy thì có chút hoảng loạn. Ông cắn cắn răng, căng da đầu nói: “Cậu biết cái gì hả? Cậu thât sự cho rằng mình thông minh hơn người khác một chút thì sẽ là thiên hạ vô địch ư? Thi tốt một lần thì tính cái gì, về sau có thể luôn luôn như vậy thì mới xem như lợi hại. Hừ, tuổi còn nhỏ thì tốt nhất đừng quá kiêu ngạo, về sau thời gian còn dài như vậy, thời điểm mà cậu ngã xuống còn nhiều lắm...”
Nhạc Thính Phong khinh thường nhếch miệng: “Đúng vậy, thầy nói rất đúng, thời gian sau này còn dài. Nếu mỗi lần em thi mà đứng đầu lại làm thầy tức giận như vậy, thế thì chờ tới lúc tốt nghiệp sơ trung, tám phần là thầy không còn dư lại mấy hơi thở đâu.”
Thầy giáo Tần tức đến nỗi thiếu chút nữa thì hộc máu, thằng nhãi ranh này nói chuyện quả thực là chọc tức người khác mà.
Nhạc Thính Phong mỉm cười: “Thầy bảo trọng nhé. Về sau số lần em đứng đầu còn nhiều lắm, thầy cần phải xem trọng thân thể mình.”
Cậu ném xuống lời này rồi rời đi, thầy giáo Tần tức giận đến nghiến răng.
“Thằng nhóc chết tiệt, xem mày có thể tự tin được bao lâu.”
Nhạc Thính Phong đi vào phòng học, thầy giáo đang chữa bài thi môn toán. Thấy Nhạc Thính Phong, ông cười nói: “Tuy rằng lần này em thì đạt điểm tối đa quả thực là không tồi, nhưng mà cũng đừng kiêu ngạo. Lần sau cũng đừng đến muộn nữa.”
Điểm toán lần này của Nhạc Thính Phong cũng là 100 điểm. Thầy giáo toán học đã cầm bài thi của cậu qua hai lớp. Thầy nói với học sinh ban khác rằng, nếu so sánh thì đáp án của Nhạc Thính Phong còn ưu việt hơn đáp án của đề thi, đáng tiếc là các em không cùng lớp với cậu ta, nếu không có thể hỏi cậu ta cách giải những đề còn lại.
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Lần sau em nhất định tới sớm.”
Về chỗ ngồi xuống, Lộ Tu Triệt hỏi cậu: “Sao hôm nay đi muộn vậy?”
Nhạc Thính Phong nhìn bài thi môn Toán của Lộ Tu Triệt, điểm tối đa là 120 điểm, Lộ Tu Triệt thi cũng không tệ, được 106 điểm.
Cậu nhàn nhạt nói: “Ở hành lang gặp phải thầy giáo Tần.”
Lộ Tu Triệt vừa nghe vậy thì vội vàng hỏi: “Vậy à? Nhất định là ông ta dây dưa với cậu đúng không?”
“Không có gì, chỉ nói vài câu thôi.”
Lộ Tu Triệt tò mò: “Nói cái gì vậy?”
Nhạc Thính Phong lười nhác nói: “Nói chuyện bình thường thôi.”
“Tớ không tin, ông ta có thể ít chuyện như vậy ư?
Nhạc Thính Phong cầm bút, tính lại câu hỏi cuối cùng trên giấy: “Ừ, đúng là không phải ít việc. Nhưng mà động vào tớ, ông ta còn không phải là tịt ngòi luôn sao?”
Lộ Tu Triệt không nhịn được cười, nói: “Ha ha ha, đụng phải cậu thì ông ta xui xẻo rồi.”