Tuy rằng Thường Hiểu Ninh làm lớp trưởng nhưng da mặt tên này lại vô cùng dày, cậu ta thương lượng với Nhạc Thính Phong: “Đừng như vậy mà, Nhạc thần. Tất cả mọi người không phải đều là bạn học tốt sao? Để chúng tớ vái chào, chúng tớ dâng lễ được không?”
Mấy nam sinh xung quanh cũng gật đầu theo: “Đúng đúng, chúng tớ dâng nộp mà.”
“Tớ nghĩ là dứt khoát đem ảnh của Nhạc thần chụp lại, phát cho mỗi người một tấm để chúng ta đặt ở đầu giường, mỗi ngày sớm tối...”
Nhạc Thính Phong lập tức cầm một quyển sách lên, lia vào đầu nam sinh kia.
“Tớ còn chưa chết đâu nhé.”
Chung quanh lập tức vang lên tiếng cười ầm ĩ. Cậu bé kia vốn muốn né tránh nhưng vẫn dừng lại, nói: “Sách Nhạc thần ném tới, tớ phải tiếp đón thôi. Nếu không làm sao có thể đón nhận thần lực truyền tới được.”
Nhạc Thính Phong ôm trán. Mấy cái tên này...
Tuy rằng Nhạc Thính Phong cảm thấy đôi khi lớp mình thật sự rất ầm ĩ, nhưng lại rất vui vẻ.
Lộ Tu Triệt đứng bên cạnh cảm khái nói: “Chà chà, tớ cảm thấy rằng nếu tớ mang ảnh cậu đi bán, nhất định sẽ kiếm được bộn tiền.”
Nhạc Thính Phong lạnh lùng đảo mắt nhìn cậu: “Cậu dám?”
“Ái chà, tớ chỉ nói như vậy thôi, tớ nào có dám. Lão đại à, tới đây uống miếng nước nào.” Lộ Tu Triệt mở nắp một bai nước khoáng ra cho Nhạc Thính Phong, làm bộ cung kính dâng lên.
Nhạc Thính Phong trừng cậu một cái rồi đoạt lấy bai nước.
Vào học, mấy đứa học sinh đang đùa giỡn mới lục tục trở lại chỗ ngồi của mình.
Mấy ngày này, các giáo viên đều chữa bài thi, không ngừng thể hiện thái độ yêu quý đối với Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt. Đồng thời nhắc nhở mấy đứa học trò trong lớp rằng cần phải liên tục học tập hai người. Những lớp khác muốn có bạn học lợi hại thế này là không được, bình thường muốn hỏi bài cũng không có ai để hỏi, lớp các em quả là may mắn quá.
Bọn học trò liên tục gật đầu, không sai, đúng là may mắn.
Đặc biệt là hôm nay, khi Nhạc Thính Phong giảng mấy đề toán kia đã thu phục toàn bộ học sinh trong lớp luôn.
Chỉ thiếu nước là không cùng nhau quỳ lạy đại thần, cầu đại thần phù hộ nữa thôi.
Tan học buổi sáng, Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt cùng nhau rời đi, trên đường đi không ngừng có bạn học cùng lớp nói với bọn họ rằng: “Nhạc thần, hẹn gặp lại.”
Chuyện này khiến cho đám học sinh lớp khác luôn quay đầu lại nhìn lén bọn họ. Nhạc Thính Phong cảm giác vô cùng xấu hổ.
Lộ Tu Triệt ở bên cạnh cười trộm. Nhạc Thính Phong trừng mắt liếc cậu một cái. Sau này cậu muốn để mấy đứa khác kêu Lộ Tu Triệt là bóng đèn, xem cậu ta còn dám cười cậu nữa không.
Hai người cùng đi đón Thanh Ti. Trường tiểu học vẫn luôn tan sớm hơn trường hai cậu một chút. Phần lớn học sinh tiểu học đều được gia đình đón hoặc là đã lên xe buýt đi rồi, ở cổng chỉ còn thưa thớt vài bóng người.
Nhạc Thính Phong ngồi trên xe liền thấy Thanh Ti. Hôm nay cô bé không chờ trong phòng học mà đang đứng ngoài cổng trường, bên cạnh còn có một người phụ nữ trẻ tuổi đang nói chuyên với cô bé.
Thanh Ti ngốc nghếch, sao lại ngây thơ như thế chứ, lại bi người tới lừa rồi.
Cậu vội kêu tài xế của Lộ Tu Triệt dừng xe, từ trên xe nhảy xuống, chỉ ba bước là vọt tới trước mặt Thanh Ti.
Thanh Ti ngẩng đầu nói chuyện với người phụ nữ trẻ tuổi bên cạnh, nhìn thấy Nhạc Thính Phong thì vui vẻ nói: “Cô giáo Vương, cô xem, anh trai em đến đón em rồi.”
Nhạc Thính Phong vừa nghe Thanh Ti gọi cô giáo thì thở phào nhẹ nhõm, vẫn còn tốt, không phải gặp người xấu.
Thanh Ti kéo tay Nhạc Thính Phong nói: “Anh Thính Phong, đây là cô giáo chủ nhiệm mới của lớp em, cô giáo Vương. Cô ấy thấy em hết giờ học rồi mà vẫn ngồi trong phòng nên cô liền đưa em ra đây, cùng em đứng chờ anh.”
Nhạc Thính Phong kinh ngạc, sao Thanh Ti lại thay giáo viên chủ nhiệm vậy.
“Cảm ơn cô giáo Vương, trường chúng em tan muộn một chút nên tới trễ, mong cô đừng để bụng.”