Vương Thu Vũ mỉm cười: “Ở một nơi... cách nơi này rất ra. Đó là một huyện nhỏ mà có thể con chưa nghe thấy bao giờ đâu...”
Thanh Ti ngẩng đầu nhìn cô: “Vậy cô giáo có nhớ nhà không ạ?”
Vương Thu Vũ gật đầu: “Cô nhớ nhà, rất nhớ...”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Cô giáo còn phải lên lớp, không thể thường xuyên về nhà để gặp người thân. Vậy không lẽ chỉ có thể chờ đến kì nghỉ thôi sao?”
“Ừ, chỉ có khi được nghỉ mới có thể về nhà. Rất lâu rồi cô không được gặp gia đình rồi.”
“Cô giáo Tiểu Vương, không sao, em và các bạn học trong lớp sẽ ở cùng cô.”
“Ừ, được, cô cảm ơn em.”
Hai người mải nói chuyện, 10 phút trôi qua nhanh chóng, Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt đã đến.
Nhạc Thính Phong vội chạy tới: “Cô giáo Vương, cảm ơn cô.”
Cô xoa xoa đầu Thanh Ti: “Không có gì, cô còn muốn cảm ơn Thanh Ti đó. Chocolate em cho cô bé đều bị cô bé cho cô rồi, cô bé còn cùng cô nói chuyện rất nhiều nữa.”
Nhạc Thính Phong kinh ngạc, cô bé này còn đem chocolate cho cô giáo ư?
“Anh trai tới rồi, em cùng anh về đi.”
Thanh Ti hỏi cô: “Cô giáo Tiểu Vương, cô đang ở đâu ạ?”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Đúng vậy, cô giáo Vương, nhà cô ở đâu, chúng em đưa cô về?”
Vương Thu Vũ vội xua tay: “Không cần đâu, cô đi xe đạp về, các em mau về nhà đi.”
“Vậy... được rồi, tạm biệt cô giáo Tiểu Vương.”
“Tạm biệt.”
Vương Thu Vũ nhìn hai anh em Thanh Ti lên xe. Chờ xe đi rồi, cô mới quay lại lấy xe đạp rồi về nhà.
Trên xe, Nhạc Thính Phong nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Ti: “Sao không để chocolate lại ăn?”
Thanh Ti dẩu miệng: “Chiều nay em thấy cô giáo Tiểu Vương và bạn trai cãi nhau. Nhìn cô ấy khóc rất đáng thương nên em mới lấy chocolate ra cho cô ấy ăn.”
“Thấy chưa, anh đã nói rồi, cô giáo Tiểu Vương của em có bạn trai mà.”
Thanh Ti nhăn nhăn khuôn mặt nhỏ: “Nhưng mà cô ấy và bạn trai cãi nhau. Chú ấy còn làm cho cô giáo khóc. Em thấy nhất định là bạn trai của cô giáo Tiểu Vương đối xử không tốt với cô ấy.”
“Vậy thì sao? Em muốn thế nào?”
Thanh Ti rất nghiêm túc nói: “Cô giáo Tiểu Vương tốt như vậy, nhất định phải tìm một người có thể đối xử thật tốt với cô ấy. Giống như ba đối xử với mẹ em, hay như bác đối xử với mẹ anh vậy”
Nhạc Thính Phong cười: “Vậy... em định khuyên cô giáo Vương chia tay với bạn trai sao?”
Thanh Ti chớp chớp mắt, cô bé không nói như vậy nha, cô bé chỉ nghĩ như thế thôi.
Nhạc Thính Phong chọc chọc vào trán Thanh Ti: “Em cũng không biết vì sao hai người họ lại cãi nhau mà đã kết luận rằng bạn trai của cô giáo Vương không phải người tốt, có phải quá vội vàng rồi không. Còn chưa biết rõ thì đừng quyết định lung tung, biết không?”
Thanh Ti dẩu miệng: “Vâng, em biết mà.”
Lộ Tu Triệt ngồi bên cạnh càng nghe càng thấy mơ hồ: “Không hiểu hai người đang nói gì.”
Cậu nhớ sáng này Nhạc Thính Phong có nói một câu về Thanh Ti, cô bé... nhỏ như thế đã muốn đi làm mối rồi, phải không nhỉ?
Nhạc Thính Phong xoa xoa mái tóc của Thanh Ti: “Thanh Ti của chúng ta còn nhỏ mà đã bắt đầu nhọc lòng vì chuyện chung thân đại sự rồi.”
Thanh Ti hừ một tiếng: “Em thấy cô giáo Tiểu Vương rất tốt, chú Trần cũng rất tốt.”
“Để anh nghĩ xem có cách nào khiến cô ấy chia tay không.”