Thanh Ti ngẫm lại, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Thôi, không cần, vẫn phải để cho cô giáo Tiểu Vương tự nguyện mới tốt.”
Nhạc Thính Phong sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Ti: “Thanh Ti nhà chúng ta thật ngoan.”
Sự tình còn chưa biết rõ ràng thế nào, Nhạc Thính Phong cảm thấy không nên vội vàng can thiệp. Tình cảm giữa nam và nữ là điều rất khó nói. Tuỳ tiện chia rẽ nhân duyên của người khác là chuyện không đạo đức.
Nhạc Thính Phong tuy tằng đối với hai chữ “đạo đức” cũng không quá coi trọng. Nhưng cậu cảm thấy tốt nhất là không nên khiến Thanh Ti cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.
Nhưng Thanh Ti lại nói: “Nhưng mà em vẫn muốn tìm cách để cô giáo biết rằng người đàn ông khiến cô ấy phải khóc không phải là người tốt. Vì hạnh phúc về sau của mình, cô ấy nên dũng cảm rời đi.”
Nhạc Thính Phong nhất thời im lặng.
“Vậy cũng được. Nhưng mà em cần phải hỏi rõ ràng lí do vì sao cô giáo Vương cãi nhau với bạn trai. Nếu tình cảm của họ vẫn tốt, chỉ là một chút hiểu lầm nho nhỏ thì chuyện này cho qua, biết chưa?”
Thanh Ti gật đầu: “Vâng, em biết rồi.”
Lộ Tu Triệt ở bên cạnh xoa mặt. Nhìn bọn họ thế này, cậu cảm thấy Nhạc Thính Phong hoàn toàn giống như đang dạy con gái vậy.
Thậm chí là dạy con gái cũng chưa chắc có thể cẩn thận như cậu ta đâu.
Đến Hạ gia, Lộ Tu Triệt vào nhà chơi với Tiểu Trạm một lúc rồi mới đi.
So với Nhạc Thính Phong thì cậu thích Du Trạm hơn. Đứa nhỏ bé xíu, rất dễ thương. Cậu lại ít khi được tiếp xúc gần gũi, chính vì vậy mỗi khi chơi cùng đều cảm thấy thú vị mới mẻ.
Mỗi lần tới cậu đều mang quà cho Tiểu Trạm, trước khi đi còn lưu luyến không rời. Nhạc Thính Phong trêu: “Cậu thích trẻ con như vậy thì tự tìm mẹ kế cho ba mình là được rồi.”
Lộ Tu Triệt vội xua tay: “Tớ không phản đối việc ba mình lấy vợ kế, nhưng mấu chốt ở đây là, trên đời này có thể có được bao nhiêu người mẹ kế tốt chứ. Tớ không muốn mạo hiểm như vậy.”
Lộ Tu Triệt không quá để ý chuyện ba mình tái hôn. Ba cậu tuổi cũng chưa lớn, thời gian về sau còn rất dài, cũng cần người chăm sóc. Nhưng chuyện của Dư Mộng Nhân đã khiến cậu thực sự sợ hãi.
Đương nhiên nếu ba cậu thật sự có thể tìm thấy một người vợ tốt thì Lộ Tu Triệt cũng rất hoan nghênh.
Ở Hạ gia chơi một lúc rồi Lộ Tu Triệt mới rời đi.
....
Hai ngày sau, vào thứ Bảy, hai đứa trẻ không phải đi học. Hơn 3h chiều, Trần Phong lại tới nhà bọn họ, mang theo ít đồ.
Mỗi lần anh tới đều chọn thời điểm không sớm không muộn nên chưa bao giờ ở lại ăn cơm.
Hôm nay Trần Phong mang đến táo, hạt thông và nấm rừng
Tiểu Ái cảm thấy rất ngại, nói với Trần Phong: “Tiểu Trần, ý tốt của cậu chúng tôi đều biết cả. Lần sau cậu đừng mang đồ sang nữa, phiền cậu quá, cậu mà còn như vậy, tôi cũng ngượng khi gặp cậu đó.”
Trần Phong cười hiền: “Chị dâu, em biết trong nhà chị không thiếu gì cả. Nhưng đây đều là đồ mà anh chị em tự nuôi trồng, không hề phun hoá chất, rất tốt cho sức khỏe.”
Trần Phong là người thành thật, phúc hậu. Anh luôn cảm thấy mang ơn Du Dực rất nhiều, có cảm tạ bao nhiêu cũng không đủ, huống chi đây chỉ là một chút đồ ăn mà thôi.
Ngược lại, Trần Phong còn sợ nhà họ Hạ chê cười. Gia đình họ giàu sang thế nào anh còn không biết chứ, làm sao có thể thiếu những thứ này. Nhưng anh lại không có cách đền đáp nào tốt hơn cả.”
Bà Hạ nói: “Chàng trai này quá phúc hậu rồi.”
.......