Nhạc Thính Phong sờ sờ mũi: “Nếu được, chú hãy… đưa người đàn ông đó vào cục cảnh sát đi. Cháu lo rằng sau khi hắn ta được thả ra thì sẽ đi trả thù.”
Nhạc Thính Phong chỉ nói đơn giản một chút về tình huống lúc đó, đương nhiên giải trừ một phần nguy hiểm luôn. Du Dực nghe xong liền vuốt cằm: “Ái chà, con gái của chú lợi hại đến thế sao!”
“Đúng vậy, lợi hại thật.”
“Được, chú biết rồi. Buổi chiều chú sẽ cho người đi thăm dò điều tra xem sao.”
Buổi chiều tan học, sau khi đón được Thanh Ti, Nhạc Thính Phong nói với cô giáo Vương: “Nhà cô giáo Vương ở đâu, chúng em đưa cô về. Em nghĩ rằng bạn trai của cô đã được thả ra rồi. Nếu cô tự về một mình, có thể sẽ xảy ra chuyện.”
Thanh Ti liên tục gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, cô giáo Tiểu Vương, cô mau lên xe đi, chúng con đưa cô về.”
Vương Thu Vũ vốn muốn từ chối nhưng nghe Nhạc Thính Phong nói vậy, quả thực cô cũng có chút sợ hãi. Do dự một lúc, cô cũng gật đầu rồi ngồi lên xe cùng Thanh Ti.
Sau đó, chỉ qua vài câu hỏi, Nhạc Thính Phong đã nhanh chóng hiểu được chuyện của cô. Vương Thu Vũ và Tôn Khải quen biết nhau khi cô là sinh viên năm thứ ba. Hai người gặp nhau khi cô đi làm thêm. Hắn theo đuổi cô ba bốn tháng. Khi đó hắn đối xử với cô không tệ, điều này khiến cô cảm động. Nhưng sau khi hai người chính thức yêu nhau, bản chất của Tôn Khải đã dần dần lộ ra. Hắn thích hưởng thụ nhưng lại lười biếng, tính tình nóng nảy, hơn nữa còn ngoại tình.
Ba mẹ của Tôn Khải cũng tìm mọi cách bắt bẻ cô. Họ không ưa cô vì cô không có hộ khẩu ở thủ đô mà chỉ là người từ nông thôn đến. Còn chưa kết hôn mà ba mẹ hắn ta đã nói rằng không muốn cô giữ liên lạc với người nhà. Em gái cô muốn tới thủ đô làm việc, ba mẹ hắn biết lại cho rằng người nhà cô muốn tới dây dưa, muốn thấy người sang bắt quàng làm họ, mắng mỏ cô thậm tệ. Bọn họ nói: “Cô không biết xấu hổ thì thôi, chứ nhà chúng tôi còn muốn giữ thể diện. Người khác có hỏi tới, tôi cũng chả có mặt mũi nào nói rằng bạn gái của con trai mình là một người đến từ nông thôn đâu.”
Vương Thu Vũ đã nhẫn nhịn rất lâu. Bản thân cô là một người vô cùng ôn hoà, trước mặt ba mẹ Tôn Khải cô vẫn luôn nhún nhường chịu thiệt. Đến lúc đi thực tập, rốt cuộc cô cũng không nhịn nổi nữa nên mới chủ động nói chia tay với Tôn Khải.
Cô cười khổ: “Ba mẹ Tôn Khải mỗi lần gặp cô đều bày ra dáng vẻ người bề trên nhìn xuống. So với Tôn Khải, bọn họ còn gây nhiều khó khăn cho cô hơn. Cô không biết rằng nếu về nhà đó làm dâu, cuộc sống sau này sẽ ra sao nữa.”
Thanh Ti nghe xong vô cùng tức giận: “Cô giáo Tiểu Vương, bạn trai kia của cô quá xấu xa rồi. Người nhà chú ta cũng không tốt đẹp gì, cô ngàn vạn lần đừng ở bên hắn.”
Vương Thu Vũ đỏ mặt. Ý thức được những việc mình vừa nói ra, cô vội nói: “Chỉ lo nói chuyện của cô mà quên mất Thanh Ti. Cô không nên nói chuyện này trước mặt con mới phải.”
“Cô giáo, con hiểu rõ mà. Dù sao đi chăng nữa, cô cũng không cần phải ở bên chú xấu xa kia... Chú ta đối xử với cô không tốt chút nào cả.”
Cô cười nói: “Ừ, sẽ không đâu, cô nghĩ thông suốt rồi.”
Lộ Tu Triệt lúc này mới nói: “Nhưng mà cái tên Tôn Khải kia nhân phẩm kém như vậy, nhất định hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho cô giáo Vương.”
Thanh Ti nói: “Cô giáo Tiểu Vương, cô nên... tìm một người bạn trai lợi hại hơn, tốt hơn chú xấu xa kia. Như vậy thì chú ta sẽ không thể tới làm phiền cô được nữa.”