Nhà họ Tôn còn có suy nghĩ là họ sẽ khống chế được cô, không cho phép cô liên hệ với người thân của mình. Cưới cô về, bọn họ không cần phải chuẩn bị lễ hỏi, cũng không cần phải mua nhà ở, lại có được một cô con dâu tử tế. Hơn nữa, mỗi tháng còn có thể lấy được một khoản tiền.
Sau khi Vương Thu Vũ biết chuyện này thì tức giận đến run người, cô cảm thấy không thể nhẫn nhịn được nữa. Phải ngay lập tức chia tay với Tôn Khải. Nhưng đúng như cô nghĩ, hắn không dễ dàng cho qua mọi chuyện như vậy.
Cô ngẫm lại khoảng thời gian đã qua, thở dài một tiếng: “Qua kì thực tập này, nếu không được giữ lại, chắc là cô sẽ về quê, ở gần ba mẹ còn có thể chăm lo cho họ nữa.”
Nếu không thể tìm được cách giải quyết chuyện với Tôn Khải, cô chỉ có thể trở về. Một thân một mình sống ở nơi đô thị rối ren này, thật sự khó sống yên ổn. Hơn nữa sau khi về nhà, cô vẫn có thể tiếp tục làm giáo viên, đồng thời chăm sóc ba mẹ.
Thanh Ti lắc đầu: “Không được, cô giáo Tiểu Vương, em và các bạn học phải làm sao bây giờ? Chúng em đều rất thích cô.”
Cô xoa đầu Thanh Ti: “Cô cũng rất thích các con. Nếu sau này cô rời đi thì cũng là do bất đắc dĩ thôi mà.”
Không ai muốn phải chịu cảnh nước chảy bèo trôi. Ai chẳng muốn nắm vững vận mệnh của mình trong tay, nhưng không phải ai cũng có bản lĩnh và may mắn được như vậy.
Thanh Ti kéo tay cô, hoảng hốt: “Cô giáo Vương, cô đừng đi. Cô đừng sợ, chúng con sẽ giúp cô giải quyết chú xấu xa kia, sẽ không để chú ta gây tổn hại đến cô.”
“Ừ, cô cảm ơn con. Nhưng chuyện này là chuyện riêng của cô, cô nghĩ... cô có thể giải quyết được.”
Sao cô có thể để một đứa trẻ lại vì mình mà mạo hiểm! Chuyện Thanh Ti giúp cô đuổi Tôn Khải đi hồi sáng đã rất nguy hiểm rồi.
Nhạc Thính Phong không nói gì, cậu một mực quan sát biểu hiện của cô giáo Vương. Thấy cô thật sự không hề giả bộ, Nhạc Thính Phong cân nhắc, có thể sẽ giúp đỡ cô ấy một chút. Không biết chừng có thể theo lời Thanh Ti, tác hợp cô ấy và chú Trần.
Chẳng mấy chốc đã tới nơi ở của Vương Thu Vũ. Cô xuống xe rồi nói lời tạm biệt với ba đứa trẻ.
“Mau về nhà đi. Hôm nay rất cảm ơn các em.”
Vẫy tay tạm biệt, chờ xe rời đi rồi cô mới trở về phòng. Nơi cô đang ở là một tầng hầm. Tuy đây là nơi tiện nghi nhất khu này, nhưng với năng lực của cô hiện giờ, phải sống ở một nơi như vậy quả thật có chút miễn cưỡng.
Xe đi được một đoạn, Nhạc Thính Phong bảo dừng xe rồi nhờ Lộ Tu Triệt gọi một vệ sĩ ở lại.
“Tôi cảm thấy đêm nay sẽ xảy ra chuyện không hay. Anh cứ ở đây đến nửa đêm đi, tôi sẽ trả thêm tiền.”
Lộ Tu Triệt vừa nghe vậy thì vội nói: “Người của tớ, tiền để tớ trả.” Rồi quay sang vệ sĩ:
“Anh đi đi. Nhớ canh chừng cẩn thận. Nếu bạn trai của cô giáo Vương đến gây rối thì cứ đánh cho hắn một trận.”
“Vâng, thiếu gia, tôi đi đây.”
Lộ Tu Triệt hỏi Nhạc Thính Phong: “Cậu cảm thấy tối nay sẽ xảy ra chuyện ư?”
Nhạc Thính Phong nói: “Cái tên Tôn Khải kia giờ này nhất định đã ra khỏi đồn cảnh sát rồi. Cậu nói xem hắn ta có thể không tìm đến nhà cô giáo Vương để gây phiền phức sao?”