Một khi cảnh sát điều tra được rõ ràng mọi chuyện thì sẽ thả Tôn Khải ra, dẫu sao bọn họ cũng không có quyền giam giữ một công dân bình thường không phạm tội gì.
Lộ Tu Triệt gật đầu: “Tên cặn bã kia nhất định sẽ được thả ra. Nhưng tớ có một thắc mắc mà vẫn chưa dám hỏi. Cô giáo Vương tốt như vậy, làm sao có thể... coi trọng tên đó chứ?”
Nhạc Thính Phong và Thanh Ti đều im lặng.
Thanh Ti gãi gãi đầu không hiểu, Nhạc Thính Phong thở dài: “Điều kiện gia đình cô giáo Vương không tốt, cậu cũng nghe thấy rồi đấy. Cô ấy một mình đi học, vì muốn có sinh hoạt phí nên mới phải đi làm thêm để kiếm tiền, mong muốn giảm áp lực cho gia đình. Bên cạnh không có người thân chắc chắn rất vất vả, hẳn là cô ấy muốn tìm một người có thể dựa vào.”
Lộ Tu Triệt sùng bái nhìn Nhạc Thính Phong, nói: “Lão Đại, cậu quá lợi hại rồi. Sao ngay cả chuyện này cậu cũng có thể hiểu vậy?”
“Không phải tớ lợi hại mà là cậu quá ngu ngốc! Việc này mà còn cần phải nghĩ sao. Nhưng thật không ngờ cô ấy lại gặp phải tên cặn bã đến vậy.”
Tuy Thanh Ti nghe xong thấy mơ mơ màng màng, nhưng vẫn vô cùng nghiêm túc gật đầu.
Nhạc Thính Phong cảm thấy lúc trước cô giáo Vương giao du với người bạn trai Tôn Khải này cũng là vì tuổi còn quá trẻ nên mới dễ dàng bị lừa gạt, nhận thức không rõ ràng.
Thanh Ti nói: “Cô giáo Vương thật đáng thương, cả nhà chú xấu xa kia đều xấu cả.”
Nhạc Thính Phong nhân cơ hội này dạy dỗ Thanh Ti: “Thanh Ti, em xem đó, về sau đến khi trưởng thành rồi, không được dễ dàng tin tưởng đàn ông con trai bên ngoài, biết chưa? Em đơn thuần thế này, rất dễ bị lừa gạt, nhỡ đâu giống như cô giáo Vương, gặp phải một người xấu như Tôn Khải, em xem sẽ đáng sợ thế nào chứ?”
Thanh Ti liên tục gật đầu: “Vâng, em nhớ rồi, về sau em chỉ tin tưởng vào ba, bác, còn cả anh Thính Phong nữa.”
Nhạc Thính Phong xoa đầu Thanh Ti: “Đúng, không tin người khác.”
Lộ Tu Triệt vội nói: “Còn anh, còn anh thì sao? Thanh Ti có tin anh không?”
Thanh Ti hỏi: “Anh Thính Phong, anh có muốn em tin tưởng anh ấy không?”
Nhạc Thính Phong liếc mắt nhìn Lộ Tu Triệt: “Cậu ta… vẫn nê quên đi thì hơn.”
“Vâng, vậy thì em sẽ không tin anh ấy.”
Lộ Tu Triệt ồn ào: “Này này, Nhạc Thính Phong, cậu không thể như vậy được? Làm sao ngay cả tớ cũng không đáng tin chứ? Tớ thành thật lại đáng tin cậy thế này mà cậu lại không cho Thanh Ti tin tớ!”
Nhạc Thính Phong mỉm cười: “Đối với cậu ta, cần phải chọn lọc mà tin tưởng chứ không phải tin tưởng hoàn toàn.”
Thanh Ti nghi hoặc hỏi lại: “Vậy thì khi nào em nên tin khi nào không nên tin anh ấy đây?”
“Anh sẽ nói cho em biết sau.”
Lộ Tu Triệt trừng mắt với Nhạc Thính Phong. Hừ, đừng tưởng cậu không biết chút tư tâm này của cậu ta. Cậu ta muốn Thanh Ti đề phòng tất cả những người có giới tính nam xung quanh cô bé.
Về đến nhà, sau khi ăn cơm xong, Du Dực đưa cho Nhạc Thính Phong tài liệu đã điều tra về Tôn Khải.
Nhạc Thính Phong vừa xem vừa nhíu mày.
....