Anh nói: “Thính Phong, cháu nghĩ vậy không sai đâu, nếu không có chuyện gì xảy ra thì đương nhiên là tốt. Nhưng nhỡ đâu... hai đứa các cháu còn nhỏ, chuyện này sẽ không xử lý được đâu. Mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ này suốt ngày gây rắc rối thôi. Giữa chú và các cháu làm gì có chuyện phiền toái hay không chứ. Chú rất sẵn lòng giúp đỡ hai cháu.”
Trong lòng Nhạc Thính Phong cảm khái. Chú Trần Phong quả thực là một người tốt, vừa chính trực vừa giản dị. Vậy nên cậu cũng muốn cùng với Thanh Ti, tìm cho chú ấy một người vợ thật tốt.
Đến cổng trường sơ trung, Nhạc Thính Phong xuống xe, đúng lúc gặp được Lộ Tu Triệt vừa đến.
Nhạc Thính Phong nói với Trần Phong: “Chú Trần Phong, cháu tới trường rồi, chú mau đi làm đi ạ, đừng để bị muộn.”
“Được, chú đi đây, chiều nay chú lại tới đón hai đứa.”
Nhạc Thính Phong gật đầu nói: “Tạm biệt chú Trần Phong.”
Lộ Tu Triệt chờ Trần Phong đóng cửa xe quân dụng rời đi rồi mới hỏi Nhạc Thính Phong: “Sao hôm nay cậu không để tớ đón thế?”
“Có chút việc thôi, chiều nay cậu cũng không cần phải đưa bọn tớ về đâu.”
Lộ Tu Triệt hỏi: “Cậu để chú Trần Phong tới đón à?”
“Đúng vậy.”
“Cậu đang tính toán cái gì thế?”
“Cậu đừng quan tâm làm gì. Mấy ngày nay, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì bọn tớ sẽ để chú Trần Phong đưa đi đón về.”
Lộ Tu Triệt nhức đầu, theo sau Nhạc Thính Phong.
....
Buổi chiều khi tan học, Nhạc Thính Phong và Thanh Ti đều vô cùng chờ mong.
Nhạc Thính Phong dặn Trần Phong rằng không cần đến cổng trường sơ trung đón cậu mà cứ đợi cậu ở cổng trường tiểu học của Thanh Ti là được rồi.
Nhạc Thính Phong tính toán trong lòng, Thanh Ti và cô giáo Tiểu Vương phải đứng ở cồng trường khoảng 15 phút. Sau đó, chú Trần Phong đi qua, như vậy mới có thời gian để gặp mặt cô giáo Vương và tâm sự chứ.
Trần Phong vô cùng chu đáo, Thanh Ti còn chưa tan học, anh đã sớm đứng đợi ở cổng trường rồi.
Đợi khoảng 10 phút thì tiếng chuông báo tan trường mới vang lên, sau đó bọn trẻ lần lượt từ trong trường đi ra.
Trần Phong đứng trước mũi xe, nhìn chằm chằm vào đám trẻ đang đi ra ngoài, anh sợ sẽ bỏ qua mất Thanh Ti. Đợi một lúc, anh thấy rất nhiều học sinh đã ra ngoài nhưng vẫn chưa thấy Thanh Ti. Có lẽ cô bé vẫn chưa ra.
Chờ thêm một lát, lại có một đám học sinh nữa đi ra. Lúc này anh mới nhìn thấy Thanh Ti được một cô gái trẻ tuổi nắm tay đưa ra, có lẽ là giáo viên trong trường.
Trần Phong vội chạy qua.
“Thanh Ti.”
Từ xa Thanh Ti đã thấy Trần Phong mặc một bộ quân phục màu xanh trông vô cùng nổi bật. Thanh Ti vui vẻ nói: “Chú Trần Phong, chú tới rồi.”
Trần Phong bước nhanh tới trước mặt Thanh Ti.
Thanh Ti muốn buông tay cô giáo Vương để chạy tới nhưng Vương Thu Vũ lại giữ chặt tay cô bé, ánh mắt nhìn Trần Phong có chút đề phòng.
Cô phụ trách bọn trẻ, nhỡ xảy ra chuyện gì thì biết làm sao bây giờ? Cho dù là người quen đi chăng nữa thì cũng phải hỏi rõ ràng mới được.
Vương Thu Vũ hỏi: “Thanh Ti, con... biết người đàn ông này sao?”
Thanh Ti liên tục gật đầu: “Con biết con biết ạ! Cô giáo Tiểu Vương, đây là chú Trần Phong của con. Chiều nay chú ấy đến đón con và anh trai. Chú ấy là một người vô cùng vô cùng tốt. Cả nhà con đều rất thích chú ấy. Ông bà ngoại của con còn nói, hiện giờ, người đàn ông như chú Trần Phong có đốt đèn lồng tìm khắp nơi cũng không thấy được đâu. Vì thế cô không cần phải lo lắng đâu ạ, chú ấy không phải là người xấu.”
Thanh Ti dùng hết khả năng để khen Trần Phong trước mặt cô giáo Vương, cô bé hận một nỗi không thế biến chú ấy thành một đoá hoa để cô giáo Vương có thể thích chú ấy trong nháy mắt luôn.